Thầm Lặng

Chương 48: Là Mối Quan Hệ Gì?




Mục Ngạn cúi người, vươn tay định đỡ cô đứng dậy.

Nhưng hành động này của anh lại khiến mặt cô càng đỏ hơn, "Đừng.. đừng nhìn em.." Cô thì thào, dùng tay che kín mặt.

"Em làm sao vậy?" Mục Ngạn sắc mặt bình tĩnh.

".. Em.. Mặt của em hiện tại rất đỏ, anh đừng nhìn.."

"Sao em lại đỏ mặt?" Mặt anh kề sát mặt cô, hơi thở phả vào mu bàn tay đang che mặt của cô.

Khi anh kéo tay cô ra, anh nhìn thấy khuôn mặt cô đầy vẻ thẹn thùng.

"Đừng.. đừng nhìn.." Tô Viên đỏ mặt muốn che mặt, lại bị anh nắm lấy tay, cô chỉ có thể theo phản xạ quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh.

Nhưng anh kéo cô vào lòng, "Nói cho anh biết, em đỏ mặt vì cái gì?"

Tô Viên hít sâu một hơi, thẳng thắn nói: "Đương nhiên là bởi vì em rất thích anh, rất thích, cho nên mới đỏ mặt!"

Cô thấy anh không trả lời, nhưng tay anh càng nắm chặt tay cô hơn.

Xung quanh rất yên tĩnh, cô có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của mình.

Cô ngước lên nhìn anh thì đụng phải đôi mắt của anh.

Anh - đang nhìn cô!

Cô sững sờ, cô không biết mình nên phản ứng thế nào dưới ánh nhìn của anh.

Trong lúc nhất thời, cô chỉ ngây ngốc nhìn anh, nhìn bàn tay anh từ từ di chuyển đến bên gò má cô, dọc theo gò má, nhẹ nhàng chạm vào viên đá mặt trăng trên chiếc khuyên tai cô đang đeo.

Có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, khí chất, gia thế hơn cô từng nói yêu anh thích anh, nhưng chưa từng có ai khiến anh dao động như cô.

Mà tình yêu của cô khiến trái tim anh như được bao bọc bởi một dòng nước ấm, rất thoải mái, rất vui vẻ.

Đây có phải là cảm giác được yêu bằng cả trái tim không?

"Đừng che mặt nữa, không cần cảm thấy ngại khi nhìn anh.." Mục Ngạn cúi đầu, cho đến khi chóp mũi của anh gần như chạm vào cô, "Bởi vì anh muốn nhìn thấy biểu cảm thích anh của em."



* * *

Khi Tô Viên một lần nữa vào Mục thị để tìm Mục Ngạn, mọi người đều chú ý đến chiếc khuyên tai mà cô đang đeo.

Ờ thì, nó trông giống giới chiếc khuyên tai mà chủ tịch của họ đang đeo.

Khi cô đến văn phòng chủ tịch, nhân viên phòng thư ký cũng phát hiện ra đôi khuyên tai của cô, có vẻ như mối quan hệ giữa người phụ nữ này với chủ tịch họ quả thật không bình thường.

Những vị thư ký này, đều là những người tài giỏi và xinh đẹp, trong đó không ít người mang lòng ái một đối với Mục Ngạn, chỉ là bọn họ biết rõ anh từ trước đến này không hề nghĩ đến việc yêu đương trong công ty, nếu như trong công ty có một ai đó thổ lộ tình cảm với anh, thì sẽ trực tiếp cho nghỉ việc, vì vậy chẳng ai dám bày tỏ tình cảm với anh.

Vì vậy, khi thấy Tô Viên đeo chiếc khuyên tai đó, nên trong lòng họ có những suy đoán khác nhau, thậm chí một trong những thư ký không nhịn được hỏi Tô Viên, "Cô Tô, khuyên tai của cô hình như giống với chiếc mà chủ tịch đang đeo, chẳng lẽ là mua chung?"

"Ừm, là mua chung." Tô Viên mặt không khỏi có chút đỏ nói.

Đối phương có vẻ sửng sốt, sau đó bày ra bộ mặt tươi cười, "Vậy quan hệ của cô với chủ tịch là.."

Mọi ánh mắt đều dồn về phía cô.

Mục Ngạn nói rằng cô không cần phải che giấu mối quan hệ của họ.

"Chúng tôi đang hẹn hò." Giọng của cô không lớn, nhưng lại rất rõ ràng. Có lẽ người ngoài không biết cô cần dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể nói điều này với người khác.

Dù sao khoảng cách địa vị giữa cô và Mục Ngạn quá lớn, cô lại không có ngoại hình đẹp cũng không có sự nghiệp nổi bật nên khi nói ra điều này, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần.

Quả nhiên, tất cả mọi người đều kinh ngạc, tựa hồ không ngờ cô lại trực tiếp nói ra những lời như vậy.

Hẹn hò? Với người phụ nữ trước mặt này?

Nhưng liệu chủ tịch của họ có thực sự nghiêm túc với mối quan hệ này không? Thậm chí, họ còn chưa từng thấy chủ tịch hẹn hò với bất kỳ phụ nữ nào trước đó!

"Cô Tô, cô nói thật sao?"

"Thật." Tô Viên xấu hổ gãi đầu, cô cũng ít nhiều biết được họ đang suy nghĩ cái gì.

"Vậy cô thật sự là bạn gái của chủ tịch sao?" Có người lại hỏi.

Tô Viên đang định trả lời, nhưng giọng nói của Mục Ngạn đột nhiên vang lên, "Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của tôi."



Tô Viên quay đầu lại và thấy anh đang đứng phía sau cô từ lúc nào rồi.

Ngay lập tức, không ai nói gì, mọi người đều cúi đầu, vẻ mặt run sợ.

Mục Ngạn nắm tay Tô Viên đi về phía văn phòng.

"Anh còn chút việc phải làm, sẽ mất khoảng nửa giờ, em cứ ngồi ở đây một lát nhé. Còn có.."

Anh dừng lại, tay anh không khỏi siết chặt tay cô, "Vừa rồi em nói chúng ta đang hẹn hò, rất tốt."

Nói xong, anh buông tay cô ra, đi đến bàn làm việc bên cạnh, ngồi xuống xem lại tài liệu, có phải vừa rồi anh đang khen ngợi cô không?

Cảm thấy bản thân cũng không có việc gì làm, cô cũng lấy máy tính ra sau đó đăng nhập phần mềm chat, vừa lướt Web xem tin tức.

Không lâu sau, Phương Lê đột nhiên gửi tin nhắn đến cho cô: Viên, cậu có ở đó không?

Trong buổi họp lớp lần trước, cô đã bị Hồng Kiến Viện đánh, nếu không phải Mục Ngạn tình cờ nhìn thấy và giúp đỡ, có lẽ cô đã phải đến bệnh viện rồi.

Phương Lê sau đó cũng đã gọi điện cho cô để xin lỗi, nói rằng cô ấy cũng rất sợ hãi nên đã không thể giúp Tô Viên, cô ấy nói cô ấy sẽ đến thăm cô.

Nhưng cô từ chối, thật ra cô cũng biết những gì Phương Lê làm khi đó chỉ vì tự bảo vệ mình, dù sao nếu cô ấy giúp cô, cũng có nghĩa sẽ đắc tội với Hồng Kiến Viện.

Gia cảnh của cô ấy cũng bình thường, vì vậy cô ấy tự nhiên sẽ không đắc tội Hồng Kiến Viện.

Chỉ là cô cảm thấy có chút buồn thôi, vì vậy có một số người mãi mãi chỉ là bạn học, không thể trở thành bạn tốt của nhau. Nếu Xán Xán ở đó, Tô Viên tin rằng cô ấy sẽ giúp cô bất kể có sự bảo vệ của Tư Kiến Ngự hay không.

Vì vậy cô đã từ chối việc Phương Lê sẽ đến thăm mình, mặc dù cô ấy thỉnh thoảng cũng sẽ gọi điện thoại cho cô, hoặc gửi tin nhắn cho cô, nhưng đó chẳng qua là sự hỏi thăm cho có lệ mà thôi.

"Ừm, có chuyện gì sao?" Tô Viên trả lời

"Cuối tuần này cậu có tham gia lễ kỷ niệm của trường không?" Phương Lê hỏi.

"Có lẽ mình sẽ đi." Tô Viên nhận được thông báo về lễ kỷ niệm của trường vào hai tuần trước, tuy rằng cô không hứng thú cho lắm, nhưng cô muốn đi thăm những thầy cô giáo đã dạy cô trước kia.

Đặc biệt là thầy Nghiêm, mặc dù thầy ấy rất nghiêm khắc, bởi vì lúc trước cô giúp Xán Xán điểm danh, nên đã có không ít lần cô bị thầy ấy mời lên kiểm điểm. Nhưng thầy ấy quả thật là một thầy giáo giỏi và luôn quan tâm đến việc học của học trò.

Lúc đầu, thành tích của cô không tốt, viết nhạc cũng không trôi chảy, thầy ấy đã từng nói với cô: "Có một số người, không có cái gọi là thiên tài và tài năng xuất chúng, nhưng họ lại có thể chăm chỉ tiến lên từng bước một. Tuy chậm, nhưng rất thực tế. Nếu thậm chí ngay cả sự nổ lực này cũng mất đi, vậy thì tốt hơn là nên về nhà sớm để tiết kiệm học phí."