Thầm Lặng

Chương 44: Đợi Anh




Lời này vừa nói ra, cha mẹ cô đều sửng sốt, bốn mắt trợn to, nhìn chằm chằm con gái nói: "Con có bạn trai?"

"Dạ, vâng." Cô gật đầu nói: "Cho nên sau này cha mẹ cũng đừng sắp xếp những buổi xem mắt cho con nữa."

"Con bé này, con có bạn trai sao không nói sớm cho cha mẹ biết? Con có biết là mẹ nhờ người khác giới thiệu đối tượng cho con thì phải tốn bao nhiêu công sức không? Nào, nói cho mẹ biết, bạn trai con đang làm gì thế?"

"Anh ấy bằng tuổi con, lại là bạn học thời đại học của con nên có thể coi như quen nhau nhiều năm, chỉ mới bắt đầu hẹn hò gần đây."

"Vậy anh ta trông như thế nào?"

"Cũng khá ưa nhìn." Đây là sự thật, ở trường đại học có nhiều nữ sinh theo đuổi Mục Ngạn.

Cha cô lúc này hơi nhíu mày, "Con nói anh ấy học cùng trường đại học với con, cho nên bây giờ cũng theo ngành âm nhạc?" Nói đúng ra, cha cô không muốn con gái mình quen người cùng ngành. Nhìn thấy con gái làm việc trong ngành âm nhạc nhiều năm, công việc vất vả không nói, còn tiền thì kiếm được không bao nhiêu. Có lẽ ngành này, có lúc kiếm tiền được thì sẽ rất nhiều, nhưng cũng có lúc làm việc cực khổ cũng không có được gì.

"Không phải. Anh ấy đã chuyển sang kinh doanh sau khi tốt nghiệp rồi."

"Vậy thì tốt, đổi ngành cũng tốt! Nếu như năm đó con cũng đổi ngành, hiện tại có lẽ đã là giám đốc hay trưởng phòng gì rồi."

"Cha, con rất thích ngành của mình, cho dù con không viết được bài hát nổi tiếng nào, cả đời cũng chỉ có thể làm một nhà soạn nhạc nho nhỏ, nhưng con đã sống một cuộc sống bình thường. Như vậy cũng đủ rồi. Có nhiều người cả đời không được làm công việc mình thích, con nghĩ con khá may mắn."

"Con á.. chính là không chịu cầu tiến!"

Mẹ Tô vội vàng cắt ngang: "Viên, khi nào con dẫn bạn trai về nhà cho mẹ xem."

"Việc này.. Bọn con chỉ vừa mới bắt đầu hẹn hò, để thêm một thời gian nữa ạ."

* * *

Đặt chiếc túi trong tay sang một bên, cô nặng nề ném mình xuống giường, cả khuôn mặt gần như vùi vào trong chăn.

Cô luôn cảm thấy rằng đêm nay, như thể có quá nhiều chuyện đã xảy ra, cô đã nhìn thấy thêm một bộ mặt khác của Mục Ngạn, dáng vẻ giận dữ và tức giận của anh.

Dường như có một chút khác biệt giữa cô và anh, giống như có một bức tường dày ngăn cách giữa cô và anh, nhưng bây giờ, trên bức tường này có một cánh cửa, và cánh cửa đang dần lộ ra một khe hở.

Tựa hồ chỉ cần có thể đẩy cửa đi vào, liền có thể từ từ hiểu được anh, để anh có thể chấp nhận cô.

Ngày hôm sau, cô nhận được một cuộc gọi lạ, đó là từ Lý Phong, người mà ba mẹ cô đã sắp xếp xem mắt với cô hôm qua.

"Tôi có được số của cô từ người giới thiệu. Hôm qua cô vội vã rời đi nên tôi không có thời gian trò chuyện chi tiết với cô. Tôi muốn hỏi cô hôm nay có rảnh không. Nếu như cô có thời gian thì có thể cùng mọi người dùng bữa tối được không?"

"Xin lỗi, tôi.. thực ra không muốn đi xem mắt, cho nên.." Tô Viên lịch sự từ chối.



"Vậy sao? Vậy người bạn tối qua của cô, anh ta không sao chứ?"

"Ồ, không có việc gì." Su Ai trả lời: "Tôi có việc cần làm, nếu anh Lý không có việc gì khác thì tôi cúp máy trước đây."

".. Được." Lý Phong tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Tô Viên kết thúc cuộc gọi, suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Mục Ngạn: Tối nay anh có thời gian gặp nhau không?

Gửi tin nhắn xong, cô định đặt điện thoại sang một bên, lại nhận được tin nhắn vỏn vẹn một chữ đơn giản: Được.

Tô Viên sững người một lúc, Mục Ngạn chưa bao giờ trả lời tin nhắn của cô nhanh như vậy.

Niềm vui không thể che giấu trên khuôn mặt của cô, đến những người đồng nghiệp cũng nhận ra và hỏi cô có phải có chuyện vui gì không.

"Cũng xem như là chuyện tốt." Cô mím môi cười.

Đến giờ tan làm, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đón xe đến tập đoàn Mục thị.

Thay vì đi vào, cô đã chọn đứng ở cửa và chờ đợi.

Người của Mục thị cũng lần lượt tan làm.

"Cô Tô, sao cô lại đứng ở đây?" Một giọng nói vang lên bên tai cô.

Tô Viên nhìn và nhận ra người bên kia là một trong những thư ký của Mục Ngạn. Nhưng cô chỉ có thể nhận ra anh ta, nhưng không biết tên anh ta là gì, "Tôi.. đang đợi người." Cô ngượng ngùng cười.

"Vậy sao? Vậy thì tôi xin phép đi trước đây. Hôm nay có một cuộc họp, có lẽ tôi phải tăng ca."

Bây giờ Mục Ngạn cũng bận à? Cô thầm nghĩ. Cô có nên gọi cho anh và nói với anh rằng cô đang ở ngoài chờ anh không? Nhưng, nếu anh như đang họp, vậy thì như thế có làm phiền anh không?

Trong lúc nhất thời, Tô Viên nghĩ không ra mình nên làm gì, chỉ có thể tiếp tục đứng ở cửa tòa nhà, nhìn thời gian từng chút một trôi qua rồi nhìn dòng người ra vào.

Đột nhiên, câu chào "Chủ tịch" khiến Tô Viên ngẩng đầu nhìn vào, quả nhiên thấy Mục Ngạn đang đi về phía cổng, bên cạnh là những nhân viên đang báo cáo với anh một cách cung kính.

Nhưng Mục Ngạn vừa vội vã bước đi, và ánh mắt.. vẫn đang nhìn cô.

Tô Viên giật mình, cô còn chưa kịp suy nghĩ, anh đã đi tới trước mặt cô, "Sao em lại đứng ở đây?"

"Đợi anh tan làm." Cô đáp, đây là câu trả lời hoàn toàn bình thường, nhưng lại khiến khóe môi của anh bất giác cong lên.

"Nếu anh không đi xuống, vậy thì em cứ đứng như thế này sao?" anh hỏi.

"Nhưng bây giờ anh chẳng phải đã xuống rồi sao?"



Nếu như không phải nghe lén hai người thư ký nói chuyện, anh cũng sẽ không biết cô là đang đứng ở trước cửa tòa nhà, giống như một kẻ ngốc chờ anh, "Nếu đã tới rồi, tại sao không vào? Văn phòng của anh em có đến một lần chắc vẫn còn nhớ rõ, nếu như không nhớ, em có thể hỏi nhân viên trong công ty, hoặc em có thể gọi điện thoại cho anh."

"Nhưng lỡ như làm phiền đến anh.."

Cô chưa kịp nói xong, anh đã nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong tòa nhà.

Tô Viên có thể cảm nhận rõ ràng có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, phần lớn những ánh mắt đó đều thể hiện sự kinh ngạc và không thể tin được.

Anh kéo cô đi suốt một đoạn đường đến thang máy.

Bởi vì là giờ tan ca, người dùng thang máy cũng không nhiều, đặc biệt nhìn thấy bộ dạng của Mục Ngạn và Tô Viên lúc này, không ai dám đi chung thang máy, cho nên trong thang máy chỉ có hai người.

Tô Viên không khỏi nhìn bàn tay anh, cho dù đã vào thang máy nhưng tay anh vẫn nắm chặt cổ tay cô.

"Cho dù có làm phiền, cũng chẳng sao." Giọng anh đột ngột vang lên trong thang máy.

"Hả?" Nhất thời cô không hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh.

Anh nhìn cô chằm chằm, "Em là bạn gái của anh, cho dù em thật sự có quấy rầy anh, cũng không sao."

Hóa ra khi nghe anh nói cô là bạn gái của anh, không ngờ cô sẽ kích động như vậy.

Thang máy dừng lại ở tầng văn phòng chủ tịch, khi cửa thang máy mở ra, Mục Ngạn nói: "Lần sau đừng có ngu ngốc đứng ở cửa tòa nhà như thế này nữa."

".. Vâng." Cô đáp lại bằng một giọng trầm.

Anh nắm tay cô, bước ra khỏi thang máy, dẫn cô vào văn phòng dưới ánh mắt kinh ngạc của thư ký.

"Người phụ nữ này và chủ tịch có quan hệ gì vậy? Cô ấy thực sự là bạn gái của chủ tịch sao?"

"Nhìn bộ dạng của cô gái đó thì không chắc lắm, nhưng tôi chưa từng thấy chủ tịch nắm tay phụ nữ bao giờ."

Các thư ký bên ngoài thì thầm bàn tán và suy đoán về mối quan hệ giữa Tô Viên và Mục Ngạn. Trong văn phòng chủ tịch, Mục Ngạn lúc này mới buông tay ra, quay đầu nhìn Tô Viên nói: "Lát nữa anh còn có cuộc họp, nếu em đói bụng có thể nhờ thư ký giúp em đi mua chút gì đó ăn trước."

Dừng một chút, sau đó anh nhìn cô, "Ở chỗ này chờ anh."

Đợi chờ, đôi khi, là một việc rất đơn giản, nhưng có lúc, nó lại là một việc rất khó khăn.

Tô Viên gật đầu, khẽ mỉm cười với anh, "Được, Em chờ anh."

Lông mi anh khẽ rung, nụ cười của cô đột nhiên mang đến cho anh cảm giác ấm áp, anh đưa tay lên, khẽ xoa đầu cô.