Thầm Lặng

Chương 34: Ôm Anh




"Ừm, cũng có lẽ là như vậy." Mục Ngạn mím môi nói.

Cô sững người một lúc, anh dường như không muốn nói cho cô biết điều gì đã khiến anh vui vẻ.

Không khí lại trở nên yên tĩnh.

Cô gãi gãi đầu, phá vỡ sự im lặng, "Là.. anh bế em lên giường sao?"

"Ừm."

"Cảm ơn anh."

Nhưng lời cảm ơn của cô lại khiến anh hơi nhíu mày, anh đã nghe cô cảm ơn rất nhiều lần, lẽ ra cũng nên quen với việc cảm ơn của cô, nhưng hôm nay, nghe cô cảm ơn, anh lại có chút không thoải mái.

"Không cần nói cám ơn." Anh lạnh lùng nói.

Cô không hiểu chớp chớp mắt, tự hỏi vừa rồi mình có nói gì sai không, khiến anh giống như.. có chút tức giận.

"Có phải lúc anh ôm em, em đã làm chuyện gì đó không đúng phải không?" Cô nghĩ chỉ có lý do này thôi.

"Chuyện không đúng?" anh nhìn chằm chằm vào cô.

"Ví dụ như.. ôm anh, chạm vào anh.. hay là.. ừm.. hôn bừa bãi.." Cô càng nói, giọng càng ngày càng nhỏ đi, đầu cũng vô thức cúi thấp xuống.

Có cảm giác như cô đang miêu tả hành động của một tên háo sắc hay làm, nếu cô ấy thực sự làm những điều này với anh, thì cô nên đào ra một cái lỗ rồi chôn mình xuống ngay lập tức.

May mắn thay, câu nói tiếp theo của anh khiến cô thở phào nhẹ nhõm, "Em không làm gì cả."

Nhưng sau đó, anh đứng dậy và nhìn xuống cô. Đột nhiên, cô đột nhiên cảm thấy áp lực vô cùng.

"Nhưng nếu em thực sự làm điều này với anh, em sẽ làm gì?" Anh hỏi ngược lại cô.

"Hả?" Cô kinh ngạc ngẩng đầu, liền đụng phải ánh mắt của anh.

Đôi mắt sâu thẳm kia, khiến tâm trí cô bị hấp dẫn, "Vậy nếu như em cũng cho anh làm lại, thì anh xem như cũng không lỗ vốn rồi."

Cái gì gọi là bị sắc đẹp mê hoặc, câu nói này của cô đủ để chứng minh cho điều đó rồi.

Làm ơn đi! Cô vừa nói gì vậy! Tại sao lại trả lời như thế chứ? Cô cảm thấy thật xấu hổ, cho dù lần trước suýt chút nữa bị rơi khăn tắm, cũng không có xấu hổ như bây giờ.



Mặt cô lập tức đỏ bừng, vội vàng nói: "Em.. em về trước đây." Vừa nói, cô vừa chạy nhanh vào phòng khách, bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn, điên cuồng nhét đồ vào túi xách.. Nhưng mọi thứ không như ý cô, khóa kéo túi xách ngày thường vẫn dễ dàng kéo ra vào, nhưng tại sao vào giờ phút này, nó lại kéo không được chứ?

Đột nhiên, phía sau cô xuất hiện một bóng người, sau đó, anh dũi tay ra kéo lấy khóa kéo túi xách của cô, giúp cô thuận tiện kéo nó lại.

Cô ngơ ngác nhìn bóng anh phủ lên người mình.

"Anh không nghĩ rằng mình sẽ lỗ vốn." Khi nghe những lời này vừa thốt ra từ miệng anh, khiến đầu óc cô gần như trống rỗng.

Anh ấy vừa nói gì thế?

Cô sững sờ, mãi cho đến khi nghe anh nói: "Em muốn đi xem buổi hòa nhạc à?" Cô đột nhiên tỉnh táo lại.

"Làm sao anh biết?" Cô chưa nói chuyện này cho anh biết.

"Lúc nãy anh đã thấy cuộc trò chuyện của em trên máy tính." Anh trả lời.

Cô khẽ cắn môi, đoán chừng anh đã nhìn thấy những tinh nhắn cầu xin của cô khi yêu cầu bên bán vé lại với giá rẻ hơn.

"Ban nhạ c đó khá nổi tiếng, trước đây em đã từng nghe qua trên mạng, cảm thấy cũng rất hay. Lần này hiếm khi họ đến đây biểu diễn, vì vậy em đã nghĩ đến việc đi xem." Quan trọng hơn, cô muốn được đi cùng anh.

"Muốn cùng đi với ai? Hình như em đặt mua hai vé." Anh hỏi.

"Cùng anh." Cô thành thật trả lời, "Nhưng em còn chưa hỏi anh, nếu anh không muốn đi.."

"Lúc trước em đã nói, nếu khi hẹn hò ai đó thì em sẽ muốn cùng người đó đi xem huổi hòa nhạc mà phải không." Anh cắt ngang lời cô.

Cô ngơ ngác gật đầu: "Phải, em có nói qua.." Còn chưa nói xong, cô đã thấy anh lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, "Ừm, là tôi.. Tôi muốn hai vé xem buổi hòa nhạc.." Mục Ngạn đột nhiên hỏi Tô Viên: "Em muốn vé là ngày nào?"

"Ngày nào cũng được." Cô trả lời một cách máy móc.

"Vậy hai vé ngày 17." Mục Ngạn nói với người bên kia.

Sau khi anh kết thúc cuộc gọi, cô nhìn anh hỏi: "Anh đồng ý đi xem với em sao?"

Anh gật đầu, "Nếu chúng ta đã hẹn hò rồi, cùng nhau đi xem cũng không sao."

Vậy.. đây có phải là buổi hẹn hò trong mơ của cô không? Trong mắt cô hiện lên một tia vui sướng nào đó, "Cảm ơn anh, cảm ơn vì đã đồng ý đi xem buổi hòa nhạc với em."



Lòng bàn tay anh đột nhiên áp lên môi cô, lông mày lại nhíu lại, "Anh đã nói rồi, em không cần luôn nói cảm ơn với anh, cái anh cần không phải là lời cảm ơn của em." Tư thế như vậy gần giống như cô đang hôn lòng bàn tay anh.

Nếu như không cảm ơn, thì cô cần phải làm gì đây.

Cô chậm rãi đưa tay ra, kéo tay anh xuống, sau đó giống như lấy hết can đảm, cô vươn cánh tay ra, vòng qua eo anh, vùi mặt vào trong ngực anh ôm chặt lấy anh.

Cơ thể anh run lên, nhìn xuống từ góc độ của anh, anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô.

Đã có ai từng ôm anh thật chặt trước đây chưa? Giống như.. thật sự rất cần anh.

"Ngoài lời cảm ơn, em không biết phải nói hay làm gì khác mà anh cần. Em biết rằng hiện tại chúng ta tuy rằng đang hẹn hò, nhưng anh chỉ là đang phối hợp cùng em thôi, nhưng em cảm thấy rất vui và muốn bày tỏ tình cảm của mình, nhưng em thật sự không biết phải làm gì". Cô cắn môi, nếu cô không vùi mặt vào lòng anh, nếu cô nhìn vào khuôn mặt anh vào lúc này, có lẽ cô sẽ không thể can đảm nói ra, "Em thật sự rất muốn anh có thể vui vẻ hơn một chút, cười nhiều hơn, chỉ cần việc đó có thể khiến anh vui vẻ, chỉ cần anh nói, em có thể đi làm."

Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, mềm mại mang chút ngượng ngùng, nhưng lại truyền vào tai anh rất rõ ràng.

Cô ấy rất muốn anh có thể vui vẻ. Chỉ cần có thể khiến anh vui vẻ, cô sẵn sàng nổ lực.. Cô có biết điều này có nghĩa là gì không?

Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là anh không hề đẩy cô ra mà để cô ôm mình thật chặt. Chẳng lẽ chỉ vì đồng ý hẹn hò với cô mà anh mới cho phép cô ôm mình như vậy sao? Hay còn nhiều lý do khác?

"Nếu em muốn bày tỏ lòng biết ơn và muốn làm cho anh vui vẻ, thì cứ ôm anh như thế này."

Khi nghe những lời này từ anh, cô đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc và thậm chí còn nghi ngờ rằng mình có phải đã nghe nhầm không. Nhưng sau đó, cánh tay anh ôm đã vươn ra và ôm lấy cô.

Anh.. đang ôm cô sao? Đây là thật hay là mơ? Lúc này, Tô Viên đã không phân biệt được nữa, cô chỉ muốn ôm anh chặt hơn, để khoảng cách giữa hai người gần nhau hơn..

* * *

Tô Viên có lẽ chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày cô làm ra một hành động táo bạo như vậy, trực tiếp ôm lấy Mục Ngạn thật lâu không chịu buông ra.

Nhưng câu nói của anh lại khiến cô suy nghĩ rất nhiều, anh như muốn cô có thể ôm anh nhiều hơn nữa.

Anh có thích người khác ôm không? Dường như hơi khác so với những gì cô nhớ. Cô vẫn nhớ khi cô còn học đại học, các cô gái trước khi tốt nghiệp đều muốn có một cái ôm từ người mình thích để xem như là một kỷ niệm. Nhưng cô chưa thấy ai thành công cả.

Còn có cô nàng nước mắt ròng ròng cầu xin Mục Ngạn, nói cái gì mà không hy vọng anh yêu cô ấy, chỉ cần anh có thể cho cô ấy ôm một lần. Nhưng vẫn bị anh hoàn toàn phớt lờ. Vì vậy, lúc đó có đủ loại tin đồn, nói anh mắc bệnh sạch sẽ, hoặc bị mắc hội chứng sợ ôm.

Ngày hôm sau, anh đưa vé buổi hòa nhạc cho Tô Viên. Vé xem là vào ngày 17, ghế ngồi là ghế VIP dãy đầu. Lúc trước cô có xem qua giá vé chợ đêm biết được rằng giá vé đó.. hơn cả 1 năm tiền lương của cô. Đến nỗi khi nhận được vé, cô đã nhìn chằm chằm vào nó rất lâu.

"Sao thế, em không thích vị trí này à?" anh hỏi.

"Không phải." Cô vội vàng lắc đầu, "Vị trí này rất tốt, tốt hơn rất nhiều so với vị trí mà em muốn mua trước đó, chỉ là.." Cô dừng một chút, "Vé này đắt lắm đúng không?"