Thầm Lặng

Chương 117: Vết Thương Của Anh Ấy




Mục Ngạn sau khi nghe cô nói, cũng không biết nên cười hay nên khóc, cho dù bố cô có thật sự đánh anh đi nữa, đối với anh mà nói cũng chỉ là vết thương ngoài da. Từ nhỏ đến lớn, vết thương mà anh phải chịu đựng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những trận đòn nhỏ của bố cô.

"Anh có nghe thấy không?" Thấy Mục Ngạn không trả lời, Tô Viên không khỏi lo lắng.

"Cho dù bác ấy có thật sự đánh anh, cũng không sao. Viên, nếu như chỉ bị thương một chút thì có thể được bác ấy đồng ý gả em cho anh, thì cũng là may mắn rồi."

Tô Viên đột nhiên im lặng, giơ tay chạm vào khóe môi bị rách của anh, "Còn đau không?"

Anh khẽ lắc đầu.

"Còn cơ thể thì sao?" Cô hỏi lại.

Anh lại lắc đầu.

"Để em xem."

Mục Ngạn hơi nhướng mày, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ ở trước mặt Tô Viên, yên lặng cởi khuy áo.

Trên người anh những vết sẹo mà cô đã quen thuộc, có rất nhiều vết sẹo mới, và những vết sẹo đó, có thể thấy rõ ràng là chúng bị cắt bằng những lưỡi dao sắc bén.

"Chuyện này.. đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Tô Viên run rẩy vuốt ve những vết sẹo trên người anh.

"Là bố anh làm đúng không?" Cô cố gắng hết sức mới có thể nói ra lời này.

"Không phải." Mục Ngạn kéo cô vào lòng, "Không phải ông ấy làm, mà là anh tự mình làm." Là anh tự làm, ở trước mặt bố anh, dùng con dao găm mà cô để lại trước khi rơi xuống biển, từng nhát từng nhát rạch trên người.

Mục Thiên Tề lúc đó chỉ đứng ở một bên, nhìn anh chằm chằm, nhìn cơ thể anh không ngừng chảy máu, khi thấy sắc mặt anh ngày càng tái nhợt vì mất máu quá nhiều, liền giật lấy con dao găm trên tay anh.

"Con không muốn sống nữa à?" Ông ta đã hỏi anh như thế.

"Còn sống để làm gì?" Khi nhìn Tô Viên biến mất ngay trước mắt mình như thế, anh đột nhiên không biết sống còn ý nghĩa gì nữa.

Từ nay về sau, trên đời này cho dù có bao nhiêu người nữa cũng không phải là cô, cho dù thật sự có thể tìm được một người khác có thể toàn tâm toàn ý yêu anh, vì anh mà hi sinh tất cả, thì sao?

Không phải là cô, nên không còn ý nghĩa gì nữa.

Nghe xong câu này, ông ta đột nhiên bật cười, "Đúng vậy, còn sống để làm gì? Tiêu Tiêu chết rồi, vậy thì ta còn sống để làm gì?"



Những lời cuối cùng mà ông ta với anh là: "Ngạn, ta còn sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, nhưng mà nếu như con cảm thấy người con yêu nhất là Tô Viên, vậy thì con nên tiếp tục sống, bởi vì con vẫn chưa tìm được cô ta, đợi đến khi con tìm được cô ta rồi, thì lúc đó con hãy suy nghĩ rằng, thì việc con còn sống có ý nghĩa hay không."

Những lời này như lời dặn dò cuối cùng của ông ta. Ngày hôm sau ông ta đã tự sát.

Nhưng anh vẫn còn sống, điên cuồng tìm kiếm cô. Câu nói cuối cùng của ông ta chính là muốn anh sống, để anh có một niềm hy vọng, để mà tiếp tục sống.

Tô Viên nghe anh nói như vậy, trên mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn anh, "Anh tự làm mình bị thương sao?"

"Ừ." Anh trầm giọng đáp.

"Tại sao?"

"Bởi vì anh muốn biết, em lúc đó dùng dao găm cắt dây thừng sẽ đau như thế nào." Mục Ngạn đáp.

Nước mắt Tô Viên cứ thế mà rơi xuống, sao anh lại ngốc như vậy chứ.

Ôm lấy anh, cô hôn lên vết sẹo trên người anh, "Anh sau này sẽ là chồng của em, cho nên.." Cô sụt sịt, trịnh trọng tuyên bố: "Thân thể của anh sau này sẽ là của em, không có sự cho phép của em thì anh không được làm cho bản thân mình bị thương, biết không?"

"Được." Anh nhẹ nhàng đồng ý, chỉ cần là lời cô nói, anh nguyện ý nghe.

Được cô che chở cũng là một loại hạnh phúc..

* * *

Ngày hôm sau, Mục Ngạn rất đúng giờ, đúng 7 giờ đã có mặt trước cửa nhà cô.

Bố Tô vừa mở cửa liền nhìn thấy một người đàn ông to lớn như vậy đang đứng ở trước cửa nhà, suýt chút nữa lảo đảo ngã về nhà. Một lúc sau, ông ấy mới nhớ ra rằng ông đã yêu cầu anh hôm nay đến.

"Không phải tôi bảo cậu chờ ở khu nhà sao? Sao cậu đứng ở đây làm gì?" Bố Tô tức giận hỏi.

"Lần sau cháu sẽ chú ý."

"Thôi bỏ đi." Bố Tô không thèm nói, trực tiếp đem giỏ xách trong tay đưa cho Mục Ngạn.

Đường đường là chủ tịch tập đoàn Mục thị, kiêm chủ tịch Thanh Hồng hội, lại đang mặc vest chỉnh tề, xách giỏ đi theo bố Tô đến tận chợ.

Bố Tô vốn muốn nhìn thấy sự bối rối của Mục Ngạn, nhưng không ngờ đối phương vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cho dù bố Tô muốn anh mua cá hay gì đó, anh cũng có thể đưa tay ra mà bắt cá với vẻ mặt không hề thay đổi.



Bố Tô đờ đẫn nhìn Mục Ngạn đưa con cá mà mình chọn cho người bán cá để làm, bố Tô hắng giọng nói: "Hai mẹ con họ đều rất thích ăn loại cá này, mỗi tuần đều phải ăn hai lần."

Mục Ngạn lặng lẽ ghi nhớ lại.

Sau khi lấy cá và thanh toán tiền, bố Tô đưa anh đi mua những loại rau khác, vừa mua vừa nói cho anh biết Tô Viên thích ăn gì, mẹ Tô thích ăn gì.

"Con bé bình thường rất thích ngủ nướng. Từ nay về sau nhớ dậy sớm làm bữa sáng cho nó nhé."

"Được." Mục Ngạn đáp.

* * *

Nghĩ đến việc anh vì cô đặt may một chiếc váy cưới sang trọng, với thân phận của Mục Ngạn, nếu cô thật sự mặc một chiếc váy cưới trị giá hàng nghìn đô la và đeo một số trang sức trị giá hàng chục nghìn đô la, sẽ có rất nhiều người nói xấu sau lưng cô, mặc dù cô biết rằng Mục Ngạn không phải là người quan tâm đến những điều này. Nhưng nếu như cô kiên quyết không muốn thì anh nhất định sẽ đồng ý.

Nhưng.. "Ngạn, cảm ơn anh đã cho em một đám cưới mà tất cả phụ nữ đều mơ ước." Tô Viên chân thành nói.

Cô hiểu ý của anh, cũng biết anh muốn tổ chức cho cô một hôn lễ hoành tráng.

"Chỉ cần em thích là được." Mục Ngạn hôn lên má cô, "Viên, nói cho anh biết, ngoại trừ lễ cưới, em còn muốn cái gì nữa, chỉ cần là thứ em muốn, anh đều có thể cho em."

Khi yêu một ai đó, đều muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho người ấy, cảm giác này thật mãnh liệt.

Tô Viên ánh mắt đột nhiên sáng ngời, "Thật sự, em muốn cái gì đều có thể cho em?"

Anh gật đầu như một lẽ đương nhiên, cô nói: "Vậy, em muốn có một đứa con.. một đứa con của chúng ta." Mặc dù cơ thể cô đã dần hồi phục, nhưng anh cũng không làm gì với cô.

Cho dù hai người khi ở cùng nhau cũng chỉ là ôm hôn, mấy lần cô có thể cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể anh, nhưng anh đã kiềm chế bản thân, không làm gì cô.

Quả nhiên, lúc cô nói lời này, lông mày anh hơi cau lại, "Nhưng sức khỏe của em.."

"Sức khỏe của em gần như bình phục rồi." Tô Viên lo lắng nói: "Huống chi, khi em xuất viện, bác sĩ cũng không nói là em không được làm loại chuyện đó.."

Nói được nửa chừng, cô lại dừng lại, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, "Không, ý em là.. ừm.. nếu như thực sự muốn có con.."

"Thật sự muốn có con sao?" Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của cô.

"Ừ." Cô nhẹ giọng đáp, nhưng sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì, bổ sung nói: "Đương nhiên không phải chỉ có một, nếu có thể thì có thêm vài đứa cũng tốt."