Nghe được chuyện này, rốt cuộc cô cũng không biết tâm trạng của bản thân lúc này nên vui hay nên buồn.
50 tỷ sao? Chú ấy thật sự dùng cái giá 50 tỷ để tìm tung tích của một người đã không còn nữa?
Thật mong manh...
"Tiểu Trình, em nghĩ gì thế?" Thấy cô thất thần một hồi, Ưu Thành Nhan khẽ cao giọng.
Trình Doãn lắc đầu, tâm trạng rõ ràng so với vài phút trước đã u uất hơn rất nhiều.
Anh ta nói tiếp. "Tôi không cho rằng đây là ý tưởng khôn ngoan, mặc dù... tôi cũng đang rất gấp muốn tìm ra cô ấy..."
Con số lớn như vậy treo lủng lẳng trên đầu làm mồi nhử, sớm muộn cũng có kẻ tình nguyện dính câu.
Trình Doãn nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn anh ta.
Dường như đối với chuyện này, luôn là một thứ gì đó vô cùng khó nói. "Trước đây cô ấy từng nói bản thân thích ở một mình, thích tự do đi đây đi đó. Thiết nghĩ nếu không làm diễn viên, có lẽ nơi nào xinh đẹp cũng sẽ có mặt cô ấy..."
Bàn tay đặt trên đùi dần siết chặt vào nhau, Trình Doãn không nói gì, cũng không xen ngang mà chỉ yên lặng lắng nghe.
Tiền bối Ưu, em xin lỗi...
Cô có lỗi với chú Đàm, có lỗi với Bội Sam, có lỗi với mọi người.
Dưới sảnh tiệc, bầu không khí đã bắt đầu sôi nổi hơn rồi.
Đàm Triết đứng trên bục phát biểu, mọi ánh đèn đều đổ dồn về phía chú ấy, như thể tô đậm thêm nỗi cô đơn phảng phất trên gương mặt người đàn ông đã dần bước sang tuổi xế chiều.
Mái tóc đen điểm vài sợi bạc, nhưng ánh mắt chú ấy vẫn sáng ngời như thế. Chú ấy giống như ánh dương ấm áp, luôn luôn là mặt trời lớn, là vì sao duy nhất trong thế giới của cô.
"Thất thần gì thế?"
Chiếc eo nhỏ được cánh tay rắn rỏi của người đàn ông ôm lấy, trên người anh còn phảng phất mùi rượu nồng, có lẽ anh vừa phải tiếp rượu với đối tác.
Trình Doãn mím môi, cô khẽ nghiêng đầu, vô tình lướt qua làn môi bạc hơi mím của anh.
Dụ Ngôn Gia càng ghé sát cô hơn, biết rõ cô sẽ ngại ngùng nên né anh, người đằng sau hành động đã nhanh hơn, bàn tay lớn nâng cái cằm nhỏ của cô lên cao, không dè dặt chút nào đặt trên đó một nụ hôn.
"Đang ở bên ngoài..."
"Anh biết."
"..."
Vậy nên, cô không thể dùng lý do này để từ chối anh.
"Ngôn Gia..."
Danh xưng thân mật này không thốt ra từ miệng Trình Doãn, hiển nhiên làm tâm tình người đàn ông vốn rất tốt trở nên bực bội.
Anh không hề buông tay khỏi eo cô, ngược lại còn giữ chặt hơn, đem rãnh lưng tinh tế giấu sau lớp váy áo áp sát vào ngực mình.
Hai người phụ nữ mắt đối mắt, trong tình cảnh này đa phần đều không mang theo thiện ý.
Dụ Các mặt dày tiến lên, tươi cười bắt chuyện với anh.
"Sáng nay em có qua nhà anh gửi thiệp mời, không biết anh đã đọc chưa..."
Bắt chuyện thật thừa, không biết nội dung trong đó có gì, anh sẽ đứng ở đây sao? Hay cô ta đang cố tình ám chỉ, ngoài thiệp mời còn có nội dung mờ ám nào khác?
"Tôi đã nói sẽ chuyển lời." Trình Doãn lên tiếng, giờ phút này được đứng trong vòng tay anh càng khiến cô tự tin thêm mấy phần.
"Anh vẫn giữ thói quen rời nhà sớm như vậy, kiểu gì cũng chưa kịp ăn sáng..." Cô ta lại tiếp tục thỏ thẻ tâm tình, cứ như chuyện gì của anh cô ta cũng hiểu rõ.
Người phụ nữ này, rõ ràng đã biết Dụ Ngôn Gia là người có vợ, hơn nữa chính thất còn đang đứng sờ sờ ở đây. Vậy mà vẫn cố tình nói chuyện như thế được.
Nhìn mặt cô lương thiện, lại nghĩ cô sẽ dễ dãi sao?
"Dụ Các, hình như cô đi quá giới hạn rồi."
Cô ta bĩu môi, bày vẻ mặt ủy khuất. "Sao cô lại nói như thế được? Đều là người một nhà, tôi chỉ giống cô, quan tâm Ngôn Gia nhiều hơn người ngoài một chút thôi."
Một câu Ngôn Gia, hai câu Ngôn Gia...
Dĩ nhiên, cách gọi này lúc hai người triền miên trên giường dễ nghe hơn.
"Tôi đã nhắc cô chưa nhỉ?" Thanh sắc cô gái trở nên ảm đạm, nhưng ánh mắt lại như gắn dao. "Rằng... nếu tơ tưởng đến chồng tôi, tôi sẽ phế cô thành loại gì."
Cánh tay đặt trên eo cô lại khẽ di chuyển, mơn trớn vùng bụng thon không thấy được sau lớp vải, giống như đang thưởng thức. Khóe miệng Dụ Ngôn Gia cong cong, anh yêu đến chết cái dáng vẻ hờn giận nhưng không nói này của cô.
"Cô..." Dụ Các vô thức nuốt nước bọt, tuy không rõ Trình Doãn nói được làm được hay không. Nhưng người đàn ông mà cô ta muốn kia lại đang khiến cô ta khí huyết không thông.
Dụ Các có chút không nói thành lời, đột nhiên cô ta lại liều lĩnh tiến lên, đứng trước mặt hai người cố tình ngúng nguẩy.
"Ngôn Gia, anh xem cô ấy nói gì kìa. Em thật ra đâu cần nghĩ tơ tưởng sẽ có được anh chứ..."
"Đúng rồi." Dụ Ngôn Gia lúc này mới lên tiếng. "Doãn Doãn của tôi ở đây, căn bản là nuốt không trôi mùi vị của nữ nhân khác."
"..."
Nam nhân đẹp trai nhất là khi nào?
Đáp án là khi yêu bạn!
Nam nhân bá đạo nhất là khi nào?
Đáp án là lúc trước mặt bạn đá bay trà xanh!
Trình Doãn mỉm cười rất khoa trương. Hai người lại tiếp tục ôm nhau rời đi, hít thở chút không gian không bị ô nhiễm.
"Cô ta rõ ràng muốn tiến thêm một bước với anh!" Lúc rời khỏi sảnh tiệc, Trình Doãn như con mèo nhỏ sà vào lòng anh, sau đó tay nhéo tay sờ, khiến thân nhiệt người đàn ông dưới cái lạnh mấy độ nhanh chóng nóng dần lên.
"Ừ."
Khóe miệng anh vẫn như cũ treo một nụ cười mị hoặc và cưng chiều.
"Chỉ ừ thôi sao?"
"Vậy em muốn thế nào?"
"Anh không có ý gì với cô ta đúng không?"
Dụ Ngôn Gia nheo mắt, làn môi bạc nhếch lên. "Em có biết bộ dạng hiện tại rất gọi đòn không?"
Thiếu nữ tinh ranh phồng má, hai tay chắp ra sau lưng, cố ý né tránh cái nắm tay của anh.
"Dù sao cô ta cũng nóng bỏng hơn em, điện nước đầy đủ, ngực cong mông thủ, rõ ràng cái gì cũng hơn... ưm..."
Lời chưa nói hết đã bị nuốt ngược trở lại, Trình Doãn không lường trước được hành động này của anh nên đứng không vững, cả người như sắp đổ ra sau, cũng may anh kịp thời bắt lấy, kéo ngược trở về lòng mình.
Cô nàng Trình giơ tay đấm thùm thụp vào ngực Dụ Ngôn Gia, đương nhiên chẳng hề hấng gì, chỉ càng khiến bàn tay ấm áp mà thô ráp của anh siết chặt lấy gáy cô hơn mà thôi.
Hiểu rõ khi anh tức giận sẽ dùng cách hôn mạnh bạo này để trừng phạt cô, nhưng ai đó dường như không hề biết sợ, giày vò tinh thần lẫn thể lực của anh không chịu tha.
Vì thế lần nào hôn xong môi cũng sưng tấy, phải mất rất nhiều cách mới hồi phục bình thường được. Nhớ có lần vừa "dập lửa" xong đã vội chạy đến phim trường để quay, Trình Doãn lập tức bị pazzazi chụp trộm đưa lên hot search. Nội dung là: "Trình Doãn đi bơm môi!"
Đi diễn đã mệt rồi, tối còn phải tăng ca làm "lính cứu hỏa"!
"Bỏ em ra..."
Cô không chịu được nữa mà đẩy anh ra, nếu cứ để người đàn ông này tiếp tục, có khi ngày mai cô phải lấy lý do bị tôm hùm kẹp cũng nên.
Tôm hùm họ Dụ cuối cùng cũng buông tha, sau đó lại nhìn cô đắm đuối. Trước mặt cô, dưới ánh đèn đường, hình dáng anh vừa thoát khỏi dục vọng bao phủ trong tầm mắt, có chút mơ màng không thực.
Trình Doãn mím môi. Biết sao đây, cái dáng vẻ khát tình này của anh... cô cũng thực sự là muốn đè ra giày vò mà...