Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em

Chương 87: 87: Có Kẻ Muốn Ly Gián




Tiệc rượu thường niên nhà họ Cố bao giờ cũng đông đủ và náo nhiệt như thế.

Từ xa nhìn lại, mảnh đất trống giữa đảo Vuliet sáng rực như ngọn hải đăng sừng sững giữa lòng đại dương, không hề khiêm nhường một chút nào.

Trên đất Tân Thành, từ trước đến nay đều lan truyền một tin Dụ gia và Cố gia ân oán không rõ, ân tình đếm không xuể. Gặp nhau thì tránh đối mặt, còn không nhất định không được gặp.

Cơ mà hôm nay, vợ cả nhà họ Cố lại ngang nhiên phát thiệp mời đến tận cửa nhà họ Dụ.

Ông bà cụ tuổi già không màng thương trường máu lửa đầy nhiệt huyết, nhiều năm trước đã lui về ở ẩn. Bây giờ là thời đại tre già măng mọc, thương trường đều là những nhân tài trẻ tuổi thay trưởng bối gánh vác cơ đồ, tiền đồ rất xán lạn.

Vì vậy mới có cuộc gặp mặt giữa ba nhà Dụ gia, Cố gia và Diệp gia tối hôm nay.

Lợi Bỉ mặt nhăn mày nhó suốt cả bữa tiệc, bị mẹ kế dồn lên đảo, tâm trạng rất không tình nguyện.

Thường nói mẹ ghẻ con chồng khó hòa hợp, Cố gia cũng không phải ngoại lệ.

Lợi Bỉ vò đầu chùm trong chăn, để mặc Cố phu nhân đứng cạnh giường thao thao bất tuyệt.

"Mẹ làm như vậy không phải muốn tốt cho con hay sao? Dụ gia đến đây là chuyện tốt chứ không xấu. Con thích con gái nhà họ, chi bằng đêm nay tính đến chuyện hôn sự luôn đi?"

Cố phu nhân hết mắng nhiếc không được lại chuyển sang dỗ ngọt. "Chúng ta một công đôi việc, con lấy được vợ, hai nhà cũng xóa bỏ hiềm khích, chẳng phải..."

"Mẹ ra ngoài đi!" Lợi Bỉ nói vọng ra, thanh âm ồm ồm.

"Bình Lợi à..."

"Đừng gọi cái tên đó!" Lợi Bỉ đột nhiên vùng dậy, gương mặt điển trai lập tức nghiêm lại, khiến Cố phu nhân giật mình lùi lại trong vô thức.

Thằng bé như vậy, là không muốn nhận họ sao?

"Quan hệ giữa con và A Dụ rất tốt, mẹ đừng làm rối tung lên." Lợi Bỉ lại hạ giọng, trước nay anh và mẹ kế chưa từng có cuộc trò chuyện suôn sẻ nào, có thể vì tính tình khắc nhau, hoặc có thể vì anh không chấp nhận người mẹ này.

Cố phu nhân cũng hết cách, Cố gia đã không còn trụ cột, chỉ có thể dựa vào đứa trẻ nóng nảy, hiếu thắng trước mặt mà tiếp tục duy trì. Bà dù sao cũng mang phận nữ nhi, tiến một bước lại phải lùi hai bước, nhà họ Cố không thể tuyệt tử tuyệt tôn được.

"Thôi vậy, tùy ý con..."

Trái ngược với gia chủ lục đục, không gian khác trên đảo đều đang rất vui vẻ, nhộn nhịp.

"Dụ gia đúng là có phúc! Sinh được cậu con trai vừa tài giỏi vừa anh tuấn thế này, tiếc là đã có người trong lòng... bằng không, cháu gái tôi nhất định phải gả cho cậu!"

Kế thừa nhà họ Cảnh - Cảnh Gia là tài phiệt thứ thiệt sinh sống nhiều năm ở nước ngoài, vài năm trước có cơ hội gặp mặt và làm việc với Dụ Ngôn Gia cho Hoàng gia Anh, sau này mới biết đều là đồng hương.

Khó trách ông được, vì thanh niên này lớn lên rất có khí phách, mỗi hành động và cử chỉ đều toát ra khí chất của một bậc vương giả. Hơn nữa ngoại hình lại xuất chúng, trông rất giống con lai. Cháu gái Cảnh Gia cũng có mẹ là người Anh, xét về xuất thân hay gia thế đều là trời sinh một cặp.

"Không bằng gả cháu trai Cảnh lão cho con gái chú Thiềm, chọn thời không bằng đúng thời. Hôm nay vừa đẹp cho hai nhà làm quen." Dụ Ngôn Gia cụng ly với Cảnh Gia, nụ cười xã giao đúng mực.

Từ chối không hay mà đồng ý lại càng không thể. Tiểu yêu tinh ở nhà nhất định sẽ đá anh khỏi giường mất.

Vì vậy, chuyển họng súng sang cha con Dụ Quang Thiềm.



Dụ Quang Thiềm hừ hừ trong cổ họng. Thằng cháu này có khi nào coi cha con ông ra gì? Nhìn xem, chuyện đen đủi nào cũng đẩy qua đây hết!

Con gái Cảnh Gia đúng là xinh đẹp hiền thục, nam nhân muốn hỏi cưới xếp thành hàng từ thảo nguyên này đến thảo nguyên khác. Nhưng con trai ông ta thì sao? Chơi bời nhăng cuội, có vứt cậu ta vào giữa bầy thiên nga cũng sẽ dọa con gái người ta xách dép chạy đi mất.

Dụ Các nhà ông sao có thể gả cho loại người đó được?

Cảnh Gia nhận ra ý từ chối trong lời nói của anh, không tức giận lại càng thấy hổ thẹn hơn. Nhìn xem, không hổ là quý tử nhà họ Dụ, tài giỏi lại còn thâm tình. Cô gái đó đúng thật là may mắn.

Lợi Bỉ lúc này mới ủ rũ đi xuống, vừa đến nơi đã bị lôi ra làm con mồi cho người ta ngắm.

"Ể? Vậy không phải còn Cố công tử sao? Khà khà, coi bộ lớn lên cũng đẹp trai phong độ, không biết cậu Cố đã có người trong lòng hay chưa?" Cảnh Gia không từ bỏ, tam đại gia tộc trên đất Tân Thành, đều là cực phẩm trong hạng cực phẩm!

Bỏ qua đúng thật là phí của trời!

Ly cocktail trong miệng chưa uống đã cảm nhận được vị chua, Lợi Bỉ ra sức vẫy tay, khó chịu nói.

"Hậu bối là người đã có vợ, có hỏi thì hỏi họ Diệp ấy, xem hắn đang cô đơn ở xó nào rồi?"

Lợi Bỉ vừa nói xong, đám người lập tức cười vang.

Mà Diệp Hạo ở bên này, đột nhiên hắt xì tận ba cái.

"Mẹ kiếp..."

Người làm đứng bên cạnh lo lắng, khẽ hỏi. "Bác sỹ Diệp, anh không sao chứ?"

Diệp Hạo khó khăn hít hơi vài cái, xua tay lắc đầu. "Tôi không sao... Trình Doãn bao giờ thì về đến nhà?"

Nam nhân khoác áo blouse trắng cất ống tiêm, ngồi xuống ghế cạnh giường rồi nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Người làm lại vòng ra hướng cửa sổ, nhìn xuống dưới căn biệt thự. "Cô Trình nói vài phút nữa, tôi cũng không biết khi nào cô ấy mới... a tiểu thư về rồi!"

Diệp Hạo bình tĩnh ngó đầu ra, chỉ nghe thấy đúng là phía dưới có chút ồn ào. Nhìn người làm mừng rỡ chuẩn bị chạy xuống dưới đón người, anh vội cản lại.

"Đợi đã..."

"Vâng? Bác sỹ Diệp cứ căn dặn..."

Diệp Hạo nhìn Trình Tống đang hôn mê, khẽ hắng giọng. "Chuyện tôi nghi ngờ Trình lão gia bị đổi đơn thuốc điều trị bệnh tim, tạm thời đừng nói cho cô ấy biết."

Người làm ngẩn ra một lúc, nhưng sau đó lại nhanh chóng gật đầu đồng ý rồi rời đi.

Trình Doãn và Lưu Giang về đến nhà, đúng là không có mặt Nhan Điềm và Trình Nhược, ngay cả Trình Lăng.

Đơn giản vì mẹ con họ không thể có mặt ở đây, dinh thự cũ của Lưu Giang.

"A Tống, ông ấy đâu rồi?" Lưu Giang vừa đến cửa đã vội vã hỏi người làm. Suốt quãng đường đến đây khi nhận tin từ Trình Doãn, bà đã nóng ruột vô cùng.



"Lão gia ở trên phòng thưa phu nhân..."

Dừng ở trước cửa, chỉ có Lưu Giang và người làm vào trong, Trình Doãn đứng ở ngoài.

"Ông ấy rốt cuộc là bị làm sao?" Tốt xấu gì máu chảy trong cơ thể này với Trình Tống trong kia là một, là huyết thống cô không thể phủ nhận.

"Tôi nghi ngờ có người hại ông ấy." Diệp Hạo tiếp lời, cũng nhận ra nét lo lắng trên gương mặt Trình Doãn.

Trình Doãn im lặng để Diệp Hạo nói tiếp.

"Ông ấy có tiền sử bệnh tim. Đối với những người bệnh tim, thuốc NSAID chính là độc dược."

Trình Doãn vô thức nhíu mày.

"Mặc dù nó không phải thuốc cấm, hơn nữa còn được xếp vào loại thuốc giảm đau. Nhưng người cho ông ấy sử dụng thuốc này không hề có ý tốt."

"Loại thuốc này trộn lẫn trong đơn thuốc điều trị bệnh tim của ông ấy, đã dùng được thời gian khá dài rồi." Diệp Hạo ngừng một lát. "Tôi đã hỏi người làm, thời gian này ông ấy đều ăn uống ở đây, với mẹ cô."

Ý nói Lưu Giang.

Trình Doãn lập tức cao giọng. "Tôi tin bà ấy không làm thế!"

Dù Lưu Giang bị Trình Tống ruồng rẫy bao nhiêu năm, chịu tủi nhục với bên ngoài thế nào, cũng nhất định không làm ra chuyện như thế.

"Cũng không có chuyện bà ấy nhầm lẫn loại thuốc này."

Diệp Hạo đẩy gọng kính, khẽ thở dài. "Tôi biết cô sẽ nghĩ thế, vậy nên chuyện này tôi sẽ giữ kín giúp cô, phần còn lại... phải xem cô xử lý thế nào."

Diệp Hạo là bác sỹ riêng, đối với Trình gia là người ngoài, anh chỉ có thể giúp đỡ được đến đây.

"Cảm ơn anh."

Trình Doãn tiễn Diệp Hạo ra về mới quay lại phòng Trình Tống, Lưu Giang vẫn lẳng lặng ngồi cạnh ông. Gương mặt đẫm nước mắt.

Xem ra có người biết chuyện Trình Tống muốn nối lại tình xưa với Lưu Giang, hơn nữa còn biết thời gian này hai người họ ở cùng nhau. Muốn thừa cơ hội này đẩy nghi vấn hại chồng lên người Lưu Giang, hòng ly gián!

Trình Doãn nghĩ sâu xa một hồi, quan hệ Trình gia rộng đến mức nào cô cũng chỉ đoán ra đúng một người.

Reng...

Dòng suy ngẫm bị cắt ngang, di động trong túi xách cô rung lên, Trình Doãn đành phải ra ngoài nghe điện thoại.

Là của Hàm Tình.

Đầu bên kia gió rất lớn, còn có cả tiếng mưa rơi lộp bộp, giọng Hàm Tình vừa run rẩy vừa sợ hãi, dù nghe không rõ nhưng vẫn có thể hiểu được.

Cô ấy nói: "Tiền bối Ưu gặp tai nạn rồi!"

...