"Doãn Doãn... cậu Dụ?"
Lưu Giang từ dưới lầu đi lên, nhìn con gái mình và Dụ Ngôn Gia có tư thế lạ, nét mặt vô cùng ngạc nhiên.
Trình Doãn ngay lập tức rời khỏi tầm kiểm soát của anh, không tự nhiên mà bào chữa.
"Mẹ... anh ta đi nhầm phòng..."
"Lưu phu nhân, tôi xin phép." Dụ Ngôn Gia nét mặt tỉnh bơ, nói với mẹ cô xong lại quay sang Trình Doãn. "Ngủ ngon."
Trình Doãn giương mắt nhìn anh. Dụ Ngôn Gia... đang chúc cô ngủ ngon mơ đẹp à?
Lưu Giang đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng. "Ra là vậy, cũng muộn rồi. Hai đứa tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi."
Dụ Ngôn Gia khẽ gật đầu, vừa mới được hai bước thì đột nhiên quay lại. "À đúng rồi, mai nhớ dậy sớm về Trình gia đấy!"
Trình Doãn vừa thả lỏng bản thân ngay lập tức nóng hết cả ruột gan.
"Không về!"
Rầm!
Ngay sau đó, thân hình bé nhỏ mất hút sau cánh cửa lớn.
Hừ, uổng công ba giây trước cô còn tưởng anh ta là người tử tế!
...
Âm thanh của ánh đèn flash kêu tanh tách bên tai, ánh đèn nhấp nháy chứa đầy hào quang trước kia từng khiến Đàm Ngư vui vẻ, hiện tại, cô lại vô cùng sợ hãi.
Cánh nhà báo bắt đầu hỏi dồn dập.
"Đàm Ngư, cô biết bản thân đã cống hiến những gì cho đất nước không?"
Đàm Ngư lúng túng không biết trả lời ra sao, nhưng đám nhà báo không có ý định buông tha, lại tiếp tục hỏi dồn.
"Ba mươi người từng là nhà tài trợ với kinh phí lớn, rỗng túi sau một đêm chỉ vì nghe lời cô đấy! Còn có rất nhiều, hơn chục người vì tin tưởng sản phẩm cô bán riêng mà lên cơn điên dại, họ đang phải cấp cứu kia kìa! Tại cô... tất cả là tại cô! Đàm Ngư, cô là đồ đê tiện! Đi chết đi..."
"Không phải tôi..." Cô đau đớn vò chặt góc áo, đám người đó không ngừng xô ngã cô, mắng chửi cô.
"Không phải tôi thật mà..."
"Trình Doãn?"
"Tôi không làm... tôi thật sự không làm..."
"Trình Doãn!"
Hức...
Trình Doãn bị tiếng gọi lớn từ thực tại mới thoát khỏi cơn ác mộng. Cả người cô nóng hừng hực như bị ngâm chín, nước mắt đầm đìa trên má chảy từ khóe mắt.
Cô biết mình gặp ác mộng, rất kinh khủng! Mỗi lần tỉnh lại trong tình trạng như vậy, cô sẽ vùi đầu vào gối khóc rất lâu, khóc đến khi không thể khóc được nữa...
"Không dậy là tôi cởi sạch đấy!"
Lời này thành công đánh thức Trình Doãn, cô ngay lập tức bật dậy, khó khăn nhìn về hướng phát ra tiếng động khi nãy.
"Dụ... Dụ Ngôn Gia? Khốn khiếp, rời khỏi phòng tôi ngay!"
Ngay khi nhìn rõ gương mặt nghiêm nghị đầy tức giận của Dụ Ngôn Gia, Trình Doãn theo bản năng kéo cao chăn che người rồi lùi lại.
Người đàn ông lúc này mới chịu kéo dãn chân mày. Mất công anh đứng ngoài đập cửa nãy giờ cô không lên tiếng, làm anh còn tưởng người bên trong xảy ra chuyện gì mới đá cửa xông vào. Nhìn thấy cô đang mê man nằm trên giường, hơn nữa còn nóng như phát sốt.
Anh cúi người, đặt đống thuốc lên bàn.
"Đến giờ bôi thuốc rồi, cô tự làm hay để người khác giúp?"
Trình Doãn điều chỉnh hô hấp, xốc chăn rồi rời giường.
"Không cần anh, cảm ơn!"
Vừa mới đi được ba bước, ai ngờ Dụ Ngôn Gia đã hỏi một câu khiến cô chết sững.
"Cô biết Đàm Ngư?"
Trình Doãn cảm thấy sống lưng cứng đờ. Câu này cô phải hỏi anh ta mới đúng.
"Anh là gì của Đàm Ngư?" Trình Doãn nghi hoặc quay người. Cô nhớ trước kia bản thân không hề liên quan đến người đàn ông này.
Chẳng lẽ, anh ta cũng là một trong số người ngụy tạo tiếng xấu, bôi nhọ thanh danh của cô?
Dụ Ngôn Gia đối với chuyện này đặc biệt cẩn trọng. Trình Doãn cố gắng xem xét từng cử chỉ của Dụ Ngôn Gia, hòng phát hiện manh mối.
"Cô nên trả lời câu hỏi của tôi trước."
Trình Doãn nhìn đống ảnh dán đầy quanh phòng, thản nhiên nói.
"Như anh thấy đấy, tôi là fan hâm mộ của Đàm Ngư."
Dụ Ngôn Gia im lặng như suy nghĩ điều gì đó, lời nói lúc sau đã nhẹ nhàng hơn.
"Cô biết Đàm Ngư liên quan đến vụ án rửa tiền đúng không?"
"Phải, nhưng tôi tin chắc cô ấy sẽ không làm thế."
Khóe môi người đàn ông được kéo cao, trong mắt tràn ngập sự trào phúng. "Dựa vào đâu mà nói vậy? Cô tin tưởng vào thần tượng của mình đến thế à?"
Trình Doãn nghe đến đây càng cảm thấy nực cười hơn, hất cằm về phía anh ta, dõng dạc nói.
"Một người sáng suốt như anh mà cũng bị cư dân mạng dắt mũi sao? Dụ Ngôn Gia, anh nghe cho rõ đây!" Trình Doãn tiến gần người đàn ông, sự hung dữ quá mãnh liệt khiến khí thế của cô hơn hẳn anh một bậc.
"Cô ấy có rất nhiều tiền, rất rất nhiều tiền. Một bộ phim cô ấy đóng còn cao hơn tiền lương của kẻ ngồi không ký hợp đồng như anh. Vì vậy, cô ấy không có lý do làm những việc xấu xa đó chỉ để cầm những đồng tiền xấu của mấy người cả."
Dụ Ngôn Gia hoàn toàn bị những lời nói sắc bén này của cô làm cho kinh ngạc. Anh không biết vì sao cô lại tỏ ra giận dữ như thế, càng không ngờ cô lại có thể nói ra những lý lẽ đầy gai góc thế này.
Trình Doãn nói xong, tức khắc xoay người rời khỏi phòng. Giống như chỉ cần đứng chung bầu không khí với Dụ Ngôn Gia cũng đủ khiến cô chán ghét.
Đàm Ngư, sớm thôi... công lý sẽ đến với mày!
...
Dự án "Dịch An lệnh" dài một trăm năm mươi tập mà Trình Doãn chỉ có lác đác vài phân cảnh nhỏ. Cô hôm nay cũng đến phim trường, dù cảnh quay của cô hôm nay rất ít, chưa đến năm phút.
Chủ yếu vì cô không muốn nhìn thấy gương mặt đáng ghét của Dụ Ngôn Gia!
"Trình tiểu thư, đào của cô đến rồi!"
Hoa Thần hôm nay cũng đến phim trường cùng cô, vì ở trường cô ấy không có lịch học, coi như đến để vui chơi.
"Có phải đào đông lạnh đã xắt nhỏ không?" Trình Doãn không chịu rời màn hình điện thoại, mải miết chơi trò chơi chém dưa hấu, cất tiếng nói.
Người nhân viên mang đào đông lạnh chính là diễn viên quần chúng nói xấu "sau lưng" cô hôm nọ. Vừa đặt trái cây xuống, cô ta ngay lập tức bày vẻ mặt không cam chịu.
Cả đoàn phim này đều biết thế lực của Trình gia hùng hổ cỡ nào, chỉ riêng việc Trình Tống gửi con gái đến đây đã khiến không ít người khí huyết không thông.
Đáng nói, Trình Doãn mấy ngày trở lại đây đặc biệt khó chiều.
"Trình Doãn! Đừng tưởng bản thân có tí quyền thế thì mặc sức sai khiến người khác!"
Màn hình điện thoại hiện đến ván cuối cùng, Trình Doãn vươn vai. Cô đạt hai trăm năm mươi điểm.
Hoa Thần trông thấy điệu bộ ngông cuồng của Trình Doãn, trong đầu chỉ còn suy nghĩ: Trình tử nhà ta, quá ngầu!
Hoa Thần biết diễn viên quần chúng này trước đây đối xử với Trình Doãn rất tệ, liền tranh thủ thời cơ mà châm biếm. "Mỹ nữ, cảm ơn vì đã nhọc sức đem đào đông lạnh đến đây nhé! Nào, có muốn thử một chút không?"
Hoa Thần dí miếng đào lạnh đến tận mồm cô ta, trông thấy gương mặt biến sắc của cô ta thì cười hả hê.
Trình Doãn lúc này mới đứng dậy, mặt đối mặt với cô ta. "Đúng rồi, cảm ơn nhé?"
Gương mặt cô ta hết xanh lại trắng, không hiểu tại sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà tính cách của Trình Doãn lại có thể thay đổi chóng mặt như thế.
Trình Doãn được nước lấn tới. "Đã quá hè rồi, đào này vô cùng hiếm! Chắc cô phải tìm đồ bổ này ở xa lắm nhỉ?"
Trình Doãn gật gù, nói tiếp. "Nào, đừng ngại, ăn một miếng! Ăn gì bổ nấy mà?"
Cô ta không chịu được nữa, hất mạnh tay khiến cả cây dĩa lẫn miếng đào đều rơi xuống đất.
"Trình Doãn! Cô quá đáng vừa thôi!"
Trình Doãn nhún vai. "Tôi quan tâm cô thôi. Ăn đào bổ đào. "Đào" của cô xẹp lép thế kia cơ mà?"
___