Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em

Chương 73: 73: Chúng Ta Dừng Lại Được Không




Công ty Giai Thụy, sáng sớm đã triệu tập vô số nghệ sỹ, nghe nói là để chào đón ông chủ đầu tư mới. Lần này Giai Thụy còn được phía X chu cấp một khoản kinh phí lớn để hoàn thành dự án phim ngắn tập, hơn nữa còn là chuyển thể từ một câu chuyện có thật của tiểu thuyết gia nổi tiếng từ Thụy Sĩ.

Nghe đến đây thì ai ai cũng vô cùng hào hứng, tài nguyên béo bở như vậy rơi ngay trên đầu, hơn nữa lần này còn là cạnh tranh công bằng, có mơ bọn họ cũng phải mơ bản thân nhận được một vai cho dự án này.

Trình Doãn đến hơi muộn, căn bản cô cũng chẳng đặt quá nhiều kỳ vọng vào người chủ đầu tư này cho lắm, bởi từ trước đến giờ, những kẻ đi đàm phán với nghệ sỹ đều mang bộ mặt không mấy tốt lành hòng chuộc lợi.

Nhưng nói không muốn vai diễn này thì lại không hẳn. Nếu muốn cầm cúp trên tay thì dù con đường có rải đinh sắt trên nền than bỏng cô cũng sẽ đi bằng hết.

Hàm Tình lo lắng đến mức cả đêm qua không ngủ được, vì duy trì tỉnh táo mà cả người đều thoang thoảng mùi cà phê.

"Đừng uống nữa!" Thấy Hàm Tình lại chuẩn bị pha thêm cốc nữa, Trình Doãn vội lấy tay cản lại.

"Không được, buổi casting của chị hôm nay quan trọng, tuyệt đối không thể sai sót... em uống một ngụm nữa thôi..."

"Hàm Tình!" Trình Doãn cao giọng, nhìn chằm chằm vào gáy cô ấy khiến người nghe không thể không làm theo.

"Vâng, vâng... chị quát xong em cũng tỉnh mấy phần rồi..."

Trình Doãn nhìn dáng vẻ mơ màng của cô gái, vừa đau lòng và vừa thấy buồn cười, bắt Hàm Tình về phòng chờ nghỉ ngơi đợi cô tập rượt kịch bản.

Hàm Tình rất có tính trách nhiệm, nhưng nghĩ đến dáng vẻ ngủ gà ngủ gật của bản thân lúc này ngộ nhỡ khiến Trình Doãn phân tâm nghiên cứu kịch bản lại không hay, trong lòng mới an tâm một chút rời đi.

"A Doãn!"

Trình Doãn ngẩng đầu, người đi vào mang đôi bốt cao, váy đỏ rượu ôm sát thân hình dù đã qua tuổi đôi mươi, nhưng chính vì như vậy lại càng khiến người mặc tôn lên vẻ đẹp mặn mà theo năm tháng.

"Vâng, tiền bối Chung." Trình Doãn vui vẻ đáp lại. Dự án lần này Chung Miện và Ưu Thành Nhan cũng tham gia, hai người họ mà bắt tay đóng cặp chính thì không biết độ ăn khớp sẽ vượt đến mức độ nào.

"A Doãn, vai casting lần này nhất định em phải thành công, tôi không muốn đóng chung với đám người kia một chút nào." Chung Miện ngồi cuống cạnh cô, thành tâm mà khuyên nhủ.

Ý muốn nói diễn xuất của Trình Doãn rất tốt, vì vậy không cần phải để ý đến lời đàm tiếu bên ngoài, chỉ cần cố hết mình là được.

Nửa đời trước là Đàm Ngư kiêu ngạo, xuất chúng, Trình Doãn cũng chẳng có lý do gì để chùn bước cả.

"Hai người ở đây à?" Ưu Thành Nhan đẩy cửa bước vào, trên tay cũng cầm tập kịch bản.

"Đi đâu cũng thấy mặt cậu là sao?" Chung Miện nửa đùa nửa thật.

"Hừ..." Ưu Thành Nhan nhìn chiếc ghế sô pha mềm mại trong góc phòng, ném tập kịch bản lên bàn trang điểm, dáng vẻ biếng nhác nằm sõng soài đo ghế, miệng lẩm bẩm nói. "Ngoài kia có đứa diễn cảnh khóc dùng thuốc nhỏ mắt, nhìn vào đã thấy hề rồi. Bảo ông đây đóng cặp với cô ta? Đóng không nổi!"

"..."

Chung Miện bật cười. "Vậy nên cậu vào đây ngủ?"

Ưu Thành Nhan lấy tay che mắt, giọng khàn khàn. "Hai người ấy, ai cũng được... đóng cặp với tôi cho dễ lấy cảm xúc... " Lời nói ngắt đoạn bị cơn buồn ngủ nuốt chửng, Ưu Thành Nhan chẹp miệng, nằm bất động.

Chung Miện đứng dậy, đập khẽ lên vai cô. "Đó, cậu ta chọn em rồi."



...

Khu vực casting cho phân cảnh highlight trong bộ phim là một cảnh đắt giá, ngày cầu hôn của nam nữ chính.

Trường quay dàn dựng rất thật, dường như sợ vừa bắt diễn viên nhập tâm lẫn nhập cảnh sẽ mất nhiều thời gian. Vậy nên tổ sản xuất đã mất tận một tuần để tái hiện khung cảnh cầu hôn thiêng liêng, hoành tráng.

Từ cổng trường quay đi vào, thảm đỏ chạy dài thườn thượt, uốn quanh hồ nước xanh vắt màu trời dẫn đến bục thang giữa đài phun nước. Nơi mà ngàn vạn cánh hoa hồng đỏ rực làm nhiệm vụ nâng đỡ chiếc nhẫn kim cương đặt trong hộp gấm nhung xa xỉ.

Chạy dọc hai bên thảm đỏ hệt như một vườn hoa thu nhỏ. Đèn nến lẫn bóng bay nhiều màu sắc choáng ngợp cả một góc trời.

Vừa bước vào trường quay, mọi người trố tròn mắt không khỏi kinh ngạc mà suýt xoa. Nơi đây làm gì giống một buổi cầu hôn nữa chứ? Khung cảnh này chỉ dành cho công chúa và hoàng tử trong truyền thuyết vào ngày kết hôn thì đúng hơn.

Trình Doãn thoáng sững người. Nhà đầu tư nào mà chơi lớn như vậy? Không phải chỉ là một buổi casting hay sao?

Buổi casting nhanh chóng diễn ra, những vị khách mời do diễn viên quần chúng đảm nhận. Tất cả diễn viên phụ được ngồi tại hiện trường.

Mỗi một bước chân dẫm lên thảm đỏ đều mang lại cảm giác như đứng trên mây.

"Ôi trời! Quá hoàn hảo rồi!"

"Không cần vai chính, chỉ cần diễn qua được thảm đỏ kia là tôi đã mãn nguyện rồi. Cả đời này tôi chỉ ước có được một lần như thế này thôi."

Trình Doãn cùng Ưu Thành Nhan và Chung Miện ngồi ở một bàn tiệc không quá khoa trương, camera không lia tới họ, chỉ cần ngồi đợi đến lượt là được.

"Hầy, không biết tên nào đầu tư kiểu này nhỉ? Bạn gái anh ta có trong đoàn làm phim này à?" Ưu Thành Nhan ngả người ra sau ghế, nhìn những diễn viên đứng trên thảm đỏ trong mắt đều là tiền mà trệch dòng cảm xúc, anh lại ghét bỏ quay đầu đi.

"A Doãn, em biết ông chủ của chúng ta là ai không?" Chung Miện cũng vô cùng hoài nghi, tin dự án phim ban xuống và buổi casting hôm nay cô ấy cũng là đêm qua nhận được, vì chuẩn bị cho cảnh này nên cũng chưa kịp tìm hiểu.

Trình Doãn lại càng mù mờ hơn. "Em không biết..."

"Em cũng không biết sao?" Chung Miện ngạc nhiên, lát sau lại kéo miệng cười tươi. "Bỏ đi, cái này không quan trọng, đừng để tuột mất cảm xúc."

"Vâng..."

"Nào cắt! Người tiếp theo!" Đạo diễn Đình Vãn cau có cầm loa lớn lên, người thứ chín bị loại, ông ấy sắp tức đến độ mồm miệng xì khói luôn rồi.

Vì không muốn thời gian trôi mất nắng sớm đẹp đẽ, đạo diễn Đình Vãn buộc phải đứng lên điều chỉnh tâm trạng của toàn bộ diễn viên một lượt.

"Các cô từng được bạn trai cầu hôn chưa? Vui vẻ thế nào, cảm động ra sao các cô phải biết rõ chứ? Sao cả đám người cứ trưng cái nụ cười như sắp vớ được vàng thế hả? Có khi nào nam chính đi ra, các cô sẽ nhe răng trợn mắt ăn tươi nuốt sống bạn diễn luôn không? Hừ hừ!"

Tức đến phun những lời này ra rồi, khẳng định những nữ diễn viên trước đó đều không đạt yêu cầu.

Đạo diễn Đình Vãn chống tay vào hông phóng tầm mắt về phía bàn diễn viên đang ngồi đợi. Nhìn quanh quẩn một hồi, đột nhiên đồng tử sáng lên, khóe miệng kéo cao đầy cưng chiều.

"Trình Doãn! Qua đây, đến lượt cô rồi!"

Trình Doãn còn đang mải chìm trong hương hoa ngào ngạt lại bị đạo diễn chỉ điểm, chân tay có chút run rẩy mà đứng dậy.

Chung Miện cổ vũ cô. "Đi đi, tôi tin em sẽ làm được."



Ưu Thành Nhan cũng gỡ bỏ nét thờ ơ thường ngày, chân thành nhìn cô. "Cố lên."

Trình Doãn khẽ mỉm cười, dè dặt từng bước chạm chân lên thảm đỏ long trọng. Khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía đài phun nước cùng với chữ "Marry" chói mắt. Khúc nhạc tấu lại chậm rãi vang vọng, hòa cùng với thiên nhiên đất trời như một bản giao hưởng tuyệt đẹp.

[Bất cứ nơi nào có em, anh luôn bên cạnh.]

[Bất cứ nơi nào em đi, anh sẽ ở đó.]

[Bất kỳ lúc nào em thì thầm tên anh, em sẽ thấy anh thôi.]

[Anh sẽ giữ đúng từng lời hứa của mình]

[Bởi anh là loại đàn ông nào...]

Hiện trường như rơi vào mộng cảnh, phía sau cánh gà, làn gió mới cuốn cùng với hương hoa đưa bóng dáng người đàn ông dần hiện ra trong mắt Trình Doãn. Cô chớp chớp đôi mắt ngạc nhiên, vô thức đưa tay che miệng.

[Nếu anh rời bỏ em khi em cần anh nhất...]

[Những từ đó là gì]

[Nếu chúng không phải ý nghĩa thật sự khi bạn nói ra]

[Những từ đó là gì... nếu chúng chỉ dành cho những khoảnh khắc tuyệt vời sau đó thì không còn nữa]

[Đó chính là tình yêu]

"Doãn Doãn..."

Bước chân Trình Doãn đã không còn đủ sức bước hết tấm thảm kia nữa, mà dáng hình Dụ Ngôn Gia cũng dần trở nên chân thật trong mắt cô, từng chút một... khảm sâu vào đáy mắt.

Khoảnh khắc anh tiến đến gần, vươn ngón tay trỏ lau đi hàng nước mắt như mưa trên gò má cô, Trình Doãn không thể kìm lòng mà nức nở từng tiếng.

"Doãn Doãn, đồng ý gả cho anh... được không?"

Một chân quỳ xuống đất một chân chống lên cao, hộp gấm nhung từ từ hé mở, hiện ra chiếc nhẫn nhỏ nhỏ xinh xinh rạng ngời.

Chung Miện thở dài, nói với Ưu Thành Nhan vẻ mặt điềm nhiên ngồi bên cạnh. "Cậu biết trước thế này rồi đúng không?"

Hiện trường không một tiếng động lạ phát ra, thiêng liêng và nâng niu như một buổi cầu hôn thật sự.

Chung Miện nhìn về phía thảm đỏ, đôi mắt mờ đi vì xúc động. "Vậy cậu đoán cô ấy có đồng ý không?"

Ưu Thành Nhan không chịu mở miệng, chỉ nhìn về bóng dáng hai người ở phía trung tâm không rời.

"Em không thể..." Trình Doãn khó khăn đối diện với anh.

"Chúng ta... dừng lại được không..."