"Lưu phu nhân, bà về rồi ạ!"
"Ồ Tiểu Tình? Cháu qua đây khi nào thế?" Lưu Giang vừa mở cửa đã gặp trợ lý của con gái, biểu cảm đôi phần ngạc nhiên.
"Cháu mới qua ạ!" Hàm Tình lễ phép nhường ghế cho bà, tạm cất vẻ mặt lo lắng đi, cô nhanh nhẹn rót một ly nước lọc đem đến.
"Cháu tìm Tiểu Doãn đúng không? Nó vừa mới về từ sáng, tối có dùng cơm ở nhà mà hình như lại chạy đi đâu rồi đấy."
"Chị Trình về rồi ạ?" Hàm Tình khẽ cao giọng.
Lần này đổi lại là bà thắc mắc. "Nó không nói cho cháu biết sao?"
"Chị ấy chỉ nói là hôm nay sẽ về thôi..."
Mà Trình Doãn ở bên này, một mình cân ba đứa nhóc.
"Em gái, cưng ra vẻ cái quỷ gì? Một là nộp tiền, hai là vào chỗ nào đó kín kín vui vẻ với bọn anh. Đảm bảo... một đêm đáng nhớ!" Hắn bắt đầu khởi động bắp tay, lộ ra hình xăm... con rồng.
Hừ, trẻ trâu!
"Nào, cưng ngại ngùng thế này đáng yêu lắm đấy... á! Mẹ kiếp!"
Cổ tay bị bẻ ngược ra sau, mắt hắn trợn tròn nhìn lên trời.
"Ngại á? Bà đây chưa ngán ai bao giờ nhé?" Nói xong thì dứt khoát vật tay hắn về sau, cả người thanh niên chao đảo ngã vào đàn em phía sau. Cả bọn ngơ ngác nhìn.
"Mẹ kiếp! Đè con nhỏ đó cho tao!"
Kiếp trước chăm chỉ học mấy môn võ thuật phòng thân, coi như không uổng rồi.
Mà mấy gã thanh niên này, có lẽ vừa nhậu nhẹt ở đâu đó, đêm khuya thanh vắng tự dưng vớ phải miếng mồi ngon, sau đó ra vẻ ta đây dùng chút võ mèo tái xuất giang hồ.
Cũng có khí thế đấy, chỉ là chưa trụ được ba phút đã ngỏm củ tỏi hết rồi.
Dưới chân thiếu nữ la liệt là đàn ông, kẻ ôm tay người ôm bụng, mặt nhăn mày nhó kêu rên không ngớt.
Trình Doãn nhấc thanh gậy sắt bên hông một tên, chọt chọt vào mang tai hắn. "Rửa tai mà nghe cho kỹ, lần sau ra đường gặp phụ nữ thì đeo cái bờm rồi hẵn nói chuyện nghe chưa?"
"Này! Chưa chết thì gáy xem!"
"Vâng... bọn em sai, bọn em sai rồi... huhu tha đi mà..."
Trình Doãn hả hê nhìn xuống. "Đấy... ban đầu ngoan ngoãn có phải hơn không..."
"Đứng im! Cảnh sát đây!"
"..."
...
Lưu Giang tiễn Hàm Tình ra đến cửa. Cô nàng sợ bà lo lắng mất ngủ, nán lại trấn an mấy câu. "Lưu phu nhân, chị Trình rất để tâm đến vóc dáng... có lẽ chị ấy ăn no nên chạy bộ tiêu cơm thôi. Bây giờ cháu sẽ đi tìm chị ấy, bác nghỉ ngơi sớm đi nhé?"
"Đứa trẻ ngoan, vậy làm phiền cháu rồi."
Đợi đến khi người đã đi xa, cánh cửa vừa khép lại đã bị ai đó đẩy vào từ bên ngoài, hại Lưu Giang hoảng sợ suýt chút nữa thì la thất thanh.
"Là tôi."
Lưu Giang vô cùng ngạc nhiên khi người đứng ngoài cửa là Trình Tống, người chồng danh chính ngôn thuận của bà... người chồng mà bà đã tin tưởng dành trọn tình yêu bao năm qua.
"Sao... sao ông lại đến đây?"
Đôi mắt Trình Tống có chút mệt mỏi, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi vừa người, gương mặt mong đợi được bà chào đón.
"Không thể mời tôi vào trong được sao?"
...
"Chú cảnh sát, tôi thật sự vô tội!"
Đồng chí cảnh sát nghiêm túc nhìn cô, chắc chỉ thiếu mỗi nước cầm búa tạ gõ lên bàn thị uy thôi. "Cô gái à, nói suốt nửa tiếng đồng hồ toàn là "tôi vô tội". Cô vô tội chỗ nào?"
Trình Doãn không tin nổi. "Tôi bị ba tên này gạ gẫm giữa đường, đáng lẽ ra tôi mới là người được bảo vệ chứ?"
"Xùy!" Đồng chỉ cảnh sát xua tay. "Cô chém gió đủ rồi đấy, gậy đánh người cũng là cô cầm, tôi chỉ tin vào những gì tôi nhìn thấy. Cô xem, đánh người ta thế này còn nói bản thân vô tội à?"
"Đúng đúng, là chị ta! Chúng tôi đang trên đường về thì bị chị ta gọi lại, còn nói nếu không nộp thuế đi qua chỗ đó sẽ khiến chúng tôi ngày mai không thể đi học!" Đám thanh niên kia thừa nước đục thả câu, có người về phe thì cái miệng cũng huênh hoang gấp bội, vừa nói vừa kêu đau. Trông vô cùng đáng thương.
Trình Doãn cạn lời.
"Đồng chí cảnh sát, chú không thể nhìn phiến diện như vậy được! Tôi mới là con gái nhà lành bị người ta hãm hại cơ mà?"
"Vậy cô có thừa nhận bản thân không đánh người không?"
Cả người Trình Doãn như quả bóng da xì hơi. "Ài..."
"Đấy! Nếu bây giờ cô muốn về nhà thì gọi người thân đến nộp phạt đi."
Nghe đến câu này, Trình Doãn như con lạc đà bé nhỏ gặp được nguồn nước suối giữa sa mạc, vội móc điện thoại trong túi ra, đưa cho cảnh sát.
Đồng chí cảnh sát nể tình cô cũng phối hợp, nhận lấy điện thoại rồi mở danh bạ lên.
Cả danh bạ chỉ có duy nhất một số.
"Bé Dụ? Này cô gái, tôi không đùa với cô đâu đấy!"
Trình Doãn nở nụ cười ranh mãnh. "Ài, không bé chút nào nha, xài rất thích đó!"
Đồng chí cảnh sát nhíu mày, cảm giác những lời kia cộng nụ cười quỷ dị đó... rất thiếu đứng đắn.
"À... vâng... làm phiền anh rồi ạ..."
Cuộc điện thoại trôi qua rất nhanh, đến khi cảnh sát trả lại cho cô, Trình Doãn mới nhớ ra gì đó, vô thức đưa tay đập trán.
Toang rồi, cô quên mất giờ này Dụ Ngôn Gia có lẽ đang ở trên máy bay. Tự dưng lại tự thú bản thân gây sự đến nỗi bị áp về đồn.
Đúng là tự đào hố chôn mình mà!
Trình Doãn ỉu xìu dựa lưng vào ghế, trong lúc ngồi đợi thì mi mắt đã nặng trĩu từ bao giờ.
"Chào anh!"
Trình Doãn vừa lim dim chưa được bao lâu đã bị mấy câu kia dọa cho tỉnh giấc. Cô vùng dậy, vô thức nhìn anh chằm chặp.
Dụ Ngôn Gia phóng cặp mắt cảnh cáo về phía cô, nghiêm túc nói chuyện với cảnh sát.
"Cô ấy đã làm gì vậy?"
"Cầm gậy sắt đánh ngất một học sinh, hai học sinh còn lại thì bị dọa cho suýt ngất. Nhưng từ đầu đến cuối cô ấy không biết hối cãi, toàn nói bản thân vô tội." Ngừng một lát, nhìn mặt mũi người đàn ông này mà có chút run. "Thật ra chuyện cũng không lớn... anh nộp phạt cho cô ấy là được."
Dụ Ngôn Gia nghe xong thì nhìn về phía cô, Trình Doãn vô thức lắc đầu, vẻ mặt vô tội sắp khóc đến nơi.
"Nộp phạt thì không thành vấn đề. Có điều nếu cô ấy thật sự vô tội, cứ mang cái tội đánh người lưu vào sổ sách thì không thích hợp lắm." Dụ Ngôn Gia đút tay vào túi quần, nhàn nhạt nói.
Yeah, bé Dụ anh minh!
"Nhưng... chúng tôi đều có nhân chứng hết rồi..." Nhìn ra xa một chút, ba thành niên mặt mũi bầm dập dựa đầu vào nhau nấc từng tiếng.
Người đàn ông nói tiếp. "Anh đã trích xuất camera giám sát chưa? Có khi anh thậm chí còn chưa hỏi cô ấy có bị thương ở đâu không. Đồng chí cảnh sát, anh cảm thấy một cô gái nhút nhát yếu đuối thế này sẽ đánh lại ba tên kia sao? Người ta vẫn nói đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, có khi anh lựa đúng lúc xuất hiện rồi quy chụp tội cho cô ấy cũng nên."
"Tôi..."
Trình Doãn lúc này đã đứng phía sau lưng anh, nghe đến mấy từ "nhút nhát yếu đuối" kia, cố nín cười rồi thò cái đầu nhỏ ra nhìn cảnh sát. Đôi mắt to tròn ầng ậc nước.
"Cậu nói thế là đổ oan cho tôi rồi..."
"Anh chưa điều tra rõ ràng mà nói như vậy cũng là đổ oan cho cô ấy."
"Thôi được rồi, cậu ký vào giấy xác nhận này đã..." Đến bây giờ mới biết người trước mặt không dễ bắt nạt, cảnh sát lập tức đổi giọng. "Còn nữa, anh là bố cô ấy, ra đường phải dạy dỗ con gái chứ, đêm hôm khuy khoắt còn..."
Cậu là bố cô ấy...
Dụ Ngôn Gia nhíu mày.
Trình Doãn nhịn cười đến nỗi đỏ bừng mặt.
Thành công bước ra khỏi đồn cảnh sát, Trình Doãn lúc này đã không nhịn nổi rồi.
Phụt haha!
"Em còn cười à?" Dụ Ngôn Gia nhíu mày thật chặt, điệu bộ không vui.
Thế quái nào lại bị nhận nhầm thành bố?
"Trách em sao... hí hí... baba à... á... thả em xuống, lão lưu manh!"
"Nói một câu baba nữa xem?"
Trình Doãn bị anh bế ngang người lên, hai tay chỉ còn cách bịt chặt miệng, nhưng cổ họng vẫn còn muốn cười lớn.
"Anh đừng giận, baba cũng tốt... là kiểu mà... tối về gọi ba ấy..."
Trán người đàn ông nổi ba vạch đen.
"Giỏi! Biết học mấy câu hư linh tinh rồi đúng không? Giữ sức đi, tối nay cho em gọi ba thỏa thích."
"..."
Lão lưu manh, huhu, thần thiếp biết sai rồi!