Trình Doãn đến buổi lễ ra mắt của Imelda bằng xe riêng, còn có vệ sỹ hộ tống. Tất cả đều do Dụ Ngôn Gia sắp xếp.
Dụ Các theo Dụ Quang Thiềm ra khỏi phòng, vừa bắt kịp lúc chiếc xe đi đến.
Khóe môi Dụ Các thoáng cong lên một tia coi thường. "Thật muốn xem xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Cạch...
Đôi guốc da màu nude mũi nhọn, không phải váy vóc lễ phục cầu kì, bộ vest Loryio đen tuyền, cổ áo khoét sâu. Đơn giản mà không sơ sài, hơn nữa còn toát ra thần khí quyền lực.
Đám đông hít thở trong yên lặng.
Dụ Các có chút kinh ngạc trước tạo hình này, bộ vest kia không hề khiến Trình Doãn già trước tuổi, ngược lại càng khiến cô trông trưởng thành, cuốn hút hơn.
Có người khen, lúa tốt vì phân, lụa đẹp vì người.
Nhưng rất nhanh, chiếc cằm Dụ Các lại vểnh lên cao, đem toàn bộ khí thế áp đảo đến chèn ép Trình Doãn.
"Cô Trình, hân hạnh được gặp!"
Bộ váy quây đuôi cá đỏ rực, kim cương nhỏ lấp lánh như bọt sáng trên mặt nước, bước một bước là cao ngạo, hiếu thắng; lùi một bước là dịu dàng, đoan trang.
Một đen một đỏ đứng đối diện nhau, rất chói mắt!
Trình Doãn âm thầm đánh giá, là một nhân vật tầm cỡ.
"Tôi còn tưởng là thần thánh phương nào, thì ra là một cô gái kiêu kì thế này. Mà hình như, tôi gặp cô ở đâu rồi thì phải?"
Dụ Các đưa tay che miệng, hai mắt theo đà mà mở căng tròn, nét mặt kinh ngạc, nhưng hàm ý giễu cợt lại nhiều hơn.
"Thì ra là con gái thứ Trình thị, ai da, thật thứ lỗi vì sự nông cạn này. Chúng ta làm quen lại được không? Chị Trình?"
Sau đó chìa tay đến trước mặt Trình Doãn, đuôi mắt nhếch lên đầy thách thức.
Đối diện với cảnh này, đám đông vây quanh dồn sự chú ý, sức ép địa vị đến từ người phụ nữ trước mặt, nếu vào người khác, không phải thẹn quá hóa giận thì đã thành nước mắt lưng tròng rồi.
Chỉ thấy Trình Doãn cong môi một cái, làn môi căng mọng đỏ hồng, lời nói phát ra cũng thật êm tai, dễ chịu.
"Hân hạnh, thật không dễ gì mà nhận được sự chú ý của vị tiểu thư này, tôi rất vui! Còn hai chữ "chị Trình" kia thì thôi đi, tôi nghe đoán chừng sẽ giảm thọ."
Nghe đến đây, đám đông tươi cười thích thú. Còn gương mặt Dụ Các thì đã tái đi từ bao giờ.
So với mấy lời ba hoa vài phút trước của Dụ Các, chỉ với một câu này đã chốc lát đánh sập khí thế của cô ta thành mây khói.
Dụ Quang Thiềm đứng sau con gái, nhìn bóng lưng người phụ nữ mà không khỏi nhíu mày.
Dụ Ngôn Gia đang rước một con hổ cái về đây mà!
Còn Dụ Các, thân là con cháu nhà họ Dụ, kết quả lại bị một cô gái xa lạ làm cho bẽ mặt trước đám đông.
Hai bàn tay Dụ Các siết chặt trong nếp váy, nín nhịn bực tức.
Bài phát biểu ngắn gọn mà vô cùng trơn tru, Đàm Ngư của trước kia vốn không ngán với mấy bài truyền thông mang tính quy mô lớn như thế này, vậy nên cô đã chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, chỉ mất vài phút cũng đủ gây ấn tượng.
Dụ Quang Thiềm nhìn Trình Doãn, lại đưa mắt tìm kiếm Dụ Ngôn Gia. Trình Doãn và Dụ Ngôn Gia đổi chỗ cho nhau, bài phát biểu của Dụ Ngôn Gia càng ngắn hơn Trình Doãn rất nhiều.
Ai cũng biết Dụ Ngôn Gia là một người kiệm lời, nhưng mỗi lần nhả chữ lại như nhả ra vàng, nếu không phải là buổi lễ ra mắt sản phẩm của công ty, sẽ rất ít ai nhìn thấy cảnh anh đứng trước đám đông nói chuyện như thế này.
Dụ Quang Thiềm luôn nhìn đứa cháu trai này thành kẻ lập dị, bởi mỗi lần ngồi trong hội đồng quản trị, anh đều biến ông thành một kẻ dư thừa.
Ông đánh mắt với chàng trai trẻ ở ghế sau, còn có vài tay cầm camera, đồng loạt đứng dưới sân khấu phát vấn.
"Dụ tiên sinh, trước nay mọi người đều biết anh không tổ chức bất kỳ bài tuyên truyền nào, càng không ngờ sẽ có người đại diện. Rốt cuộc anh coi trọng người phụ nữ này ở điểm nào?"
Trình Doãn vô thức nhìn về phía Dụ Ngôn Gia, hồi hộp đến mức hít thở không thông.
Dụ Quang Thiềm cong môi, ung dung chống tay lên chiếc gậy trúc, vẻ mặt đắc ý.
Sau một hồi im lặng, thanh âm trầm trầm của Dụ Ngôn Gia vang lên đều đều.
"Mệnh giá của kim cương cao hơn phụ nữ, nhưng phụ nữ mới là kim cương."
Trình Doãn không rời tầm mắt khỏi Dụ Ngôn Gia, Dụ Quang Thiềm và Dụ Các cũng bị câu này làm cho bất ngờ.
Giống như gián tiếp khẳng định, cái chức người đại diện này trở đi sẽ bất di bất dịch, người phụ nữ này vô cùng quan trọng đối với anh.
Từ lúc Imelda trở thành một biểu tượng của nhiều tín đồ trong giới trang sức đá quý, từ khi Dụ Ngôn Gia trở thành thần tượng trong mắt nhiều người. Đây là lần đầu tiên họ được nghe một câu khẳng định bá khí đến như vậy.
Dụ Ngôn Gia xa cách phụ nữ, nhưng không có nghĩa anh không tôn trọng phụ nữ. Sáu chữ "phụ nữ mới là kim cương" được thốt ra, đông đảo phú bà có mặt đều mừng rỡ và tự hào ra mặt. Liên tục chủ động tìm đến anh ký hợp đồng đầu tư.
"Xem ra nhân khí đến với anh đều rất thuận lợi." Trình Doãn nhìn chiếc xe sang của vị khách cuối cùng rời đi, đánh mắt sang Dụ Ngôn Gia.
"Trình Doãn... đến bao giờ tôi mới hiểu hết con người em đây?" Thanh âm trầm trầm, gần gũi nhưng lại xa cách, giống như lời thủ thỉ của một vị thần, lại như lời cảnh tỉnh của Diêm vương.
Thực lực của cô hôm nay khiến anh bất ngờ.
"Anh hiểu tôi sao?"
Dụ Ngôn Gia lặng thinh. Đúng là anh không hiểu cô, một chút cũng không hiểu cô là người như thế nào.
"Muộn rồi, tôi về trước đây."
"Tôi đưa em về."
"Không cần đâu." Trình Doãn đi xuống bậc thang, nửa chừng thì quay đầu lại. "Anh đâu thể đưa tôi về mãi được?"
Dụ Ngôn Gia thả tay vào túi quần, khẽ cười.
"Nếu muốn, ngày nào tôi cũng có thể đưa em về."
...
Trình Nhược đứng trong một góc, đôi mắt như mũi dao tẩm độc, nếu ánh mắt đó có thể giết người, Trình Doãn có lẽ đã đầu thai chuyển kiếp từ lâu rồi.
"Em rể Lâm, có việc cho em làm đây. Cô vợ nhỏ của em hỗn lắm rồi."