Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em

Chương 21: 21: Đến Rồi Thì Ở Lại Đi




Trình Doãn một lần nữa quay về tập đoàn Imelda. Vừa lúc cô đến thì người đàn ông khi nãy đang sắp xếp người và xe, chính xác là chuẩn bị đi đâu đó.

"Đưa tôi đi cùng được không?" Trình Doãn đến trước mặt Lợi Bỉ, gò má vì chạy ngang chạy dọc mà hồng rực lên.

"Chúng tôi đi giải quyết công việc mà?" Lợi Bỉ không có ý định đưa cô đi cùng lắm.

Mặc dù chưa biết rõ về người con gái này, nhưng nếu là người Dụ Ngôn Gia chọn, anh tuyệt đối tin tưởng.

Thật ra thì, nói không nhận ra cô gái này cũng khó, vì cái đêm "định mệnh" của Dụ Ngôn Gia, ánh mắt của cô gái này rất khó quên. Mặc dù đường nét không quá nổi bật, nhưng thần khí rất tốt, hoàn toàn không phù hợp với gương mặt non nớt đó một chút nào.

Còn tại sao nói là "đêm định mệnh"... Dẫu sao thì cũng là lần đầu tên nhát gái đó mang phụ nữ về nhà mà.

Thấy Trình Doãn im lặng, Lợi Bỉ bổ sung thêm. "Tôi không dẫn theo cô được."

Vừa nói vừa đi ra xe, hoàn toàn không có ý định mang Trình Doãn theo.

"Tôi cần gặp Dụ Ngôn Gia."

Lợi Bỉ quay đầu lại. "Nơi đó nắng mưa thất thường, rất khắc nghiệt, hoàn toàn không phải nơi thích hợp để gặp mặt nói chuyện."

Hơn nữa, Trình Doãn là tiểu thư tài phiệt nhà họ Trình, cô đi theo họ, ngộ nhỡ xảy ra mệnh hệ gì họ không chịu trách nhiệm nổi.

"Tôi nói muốn đi là có thể đi được!" Trình Doãn cương quyết, sau đó đi thẳng về phía xe, mở cửa sau đó ngoan ngoãn ngồi lên.

Lợi Bỉ hết cách, đành gấp gáp theo sau.

...

Chuyến bay rất dài, nhưng vì Lợi Bỉ có người quen hỗ trợ nên cả quá trình kéo lại mất hơn nửa ngày.

Lúc đứng làm thủ tục ở sân bay, Trình Doãn không ngừng hỏi.

"Lâu vậy sao? Dụ Ngôn Gia đã nghe máy chưa?"

Lợi Bỉ nhìn cô, lấy giấy tờ từ tay nhân viên. "Lần trước ở California, hai người đến nhanh đi nhanh như một cơn gió là vì Dụ có đặc quyền. Tôi thì không thể."

"Cô quan tâm cậu ấy như vậy tôi cũng hiểu. Nhưng lão cáo già đó sống đến hôm nay cũng không phải do may mắn đâu."

Hiểu cô quan tâm Dụ Ngôn Gia như thế nào á?

Trình Doãn nhún vai. "Tôi chỉ lo miếng cơm của tôi thôi, ai quan tâm các người dùng thủ đoạn gì?"

Lợi Bỉ cong môi cười, nói không quan tâm nhưng chân mày đã kẹp chặt như thể giết được ruồi thế kia.

Phụ nữ... khó hiểu thật!

...

Qua cửa kính trực thăng nhìn xuống, từng đám mây trắng nhẹ như xốp lướt qua tầm nhìn, sượt qua thân động cơ rồi để lại một đường mây trắng đục, kéo dài đến cuối chân trời.

Mà lúc này, tầm nhìn của Trình Doãn cũng đã rõ hơn.



Tiếng nhân viên thông báo qua bộ đàm, Lợi Bỉ cũng đã rời khỏi khoang cơ trưởng, đưa đến trước mặt cô một chiếc áo khoác phao dày cộm nữa.

"Không cần đâu." Nãy giờ ngồi yên không làm gì mà vẫn phải độn mấy cái áo khoác lớn lên người đã khiến cô bí bách không thôi, vì nghe nhân viên nói ở đây rất lạnh nên cô mới mặc vào.

Nhưng cũng không nhất thiết phải mặc thêm một cái nữa.

"Mặc ấm một chút, không là Dụ đau lòng đấy!" Lợi Bỉ vẫn kiên nhẫn đợi cô đón lấy, trên miệng còn treo nụ cười chả mấy đứng đắn.

"Đừng nói linh tinh!"

Trực thăng đã đáp thẳng xuống bãi đất trống cách xa khu vực nhà máy của Imelda ở Diavik. Trình Doãn không lộn xộn, giữ trật tự và nghe theo sự sắp xếp của Lợi Bỉ.

Cánh cửa hợp kim vừa mở, một luồng gió lạnh phả thẳng vào mặt từng người, Trình Doãn đi phía sau cũng không tránh khỏi, bất giác rùng mình một cái, da gà da vịt cứ thế đua nhau dựng đứng cả lên.

Trình Doãn ổn định hô hấp, bước chân cũng nhanh hơn.

Lợi Bỉ nói chuyện với nhân viên đã đợi sẵn, sau mấy câu qua lại, chỉ thấy gương mặt khó coi của anh ta đã dần thả lỏng, hình như là tin tốt.

"Nhóc con, qua đây!"

Trình Doãn nhíu mày, sau đó bắt buộc phải đi qua.

"Cô ấy là?"

Người nhân viên khi nãy nhìn thấy cô, không nén nổi tò mò mà hỏi Lợi Bỉ. Trình Doãn nghe không hiểu lắm tiếng bản địa của họ, chẳng biết họ đang tò mò cái gì.

Lợi Bỉ cong môi, sau đó ghé tai người nhân viên thì thầm gì đó, chỉ thấy khi nghe xong, người nhân viên lập tức cúi người chín mươi độ khiến Trình Doãn phải hoảng hốt.

"Anh muốn nói gì?"

Lợi Bỉ bày vẻ mặt thích thú nhìn cô, tay xoa cằm miệt mài. "Tôi đưa cô đến gặp đúng người rồi, Dụ đang ở đây."

"Có điều gặp sếp hơi khó, cô có muốn xin tí đặc cách không? Tuy chức vụ tôi không cao mấy, nhưng chắc chắn điều kiện đưa ra cô có thể làm được..."

Trình Doãn không nghe hết mấy lời lảm nhảm đó của cậu ta, ánh mắt đang mải nhìn ra một phía nào đó, biểu cảm gương mặt cũng vô cùng khó coi.

Cần gì người khác giúp nữa chứ? Cô nhìn thấy Dụ Ngôn Gia luôn rồi.

Trong tầm mắt, thân hình nổi bật cao vượt trội cứ thế tỏa sáng trong đám đông, nửa người bên phải của anh hướng về phía cô.

Còn trước mặt anh, là một người phụ nữ nữa. Ăn mặc hợp cảnh, chiều cao vừa tầm, hơn nữa dáng người cũng không phải dạng tầm thường.

Thời điểm bây giờ lại là lúc mặt trời sắp lặn, vệt nắng vàng cam hòa với tông màu trắng tuyết của vạn vật.

Trình Doãn nhìn thấy cô ta cười rất hạnh phúc.

"Tôi về trước đây!" Sau đó thật sự xoay người, trên người mang tận ba bốn lớp áo khoác to xụ lên như một thùng phi di động, lăn tròn trên nền tuyết trắng.

"Này!"



Lợi Bỉ chặn đường cô, cau mày khó hiểu. Anh còn đang nghĩ, có phải yêu cầu mình đưa ra làm khó cô rồi không.

"Không phải cô đến gặp Dụ sao?"

"Không cần thiết nữa, tôi muốn về."

"..." Phụ nữ các cô hành động dễ hiểu một tí được không?

"Xin chào?"

Bước chân đang di chuyển của Trình Doãn lập tức chững lại, bởi vì cô nghe thấy giọng phụ nữ!

"Sao cô lại muốn quay về thế?" Lợi Bỉ tiếp tục hỏi.

Hai hàm răng Trình Doãn va vào nhau kêu cồm cộp, cũng chẳng biết do quá lạnh hay vì lý do gì nữa. Trình Doãn cảm thấy quyết định đến đây thật phí thời gian.

Xoay lưng lại, đôi mắt Trình Doãn đột nhiên mở tròn xoe, ngoài người phụ nữ khi nãy ra thì thêm một người đàn ông nữa.

"Thằng chết tiệt này! Sao cậu không nghe máy của tôi nửa ngày vậy hả? Cô gái này... à không tôi lo cho cậu lắm đấy!" Lợi Bỉ hung hăng chửi. Cũng chính vì tiếng hét khi nãy của cậu ta quá to mới thu hút sự chú ý của Dụ Ngôn Gia và cô gái kia.

Trình Doãn không buồn nâng mắt, chỉ nhìn vào mũi chân đang vẽ thành vòng tròn trên mặt đất.

Cô gái đó đi dày xandal, một mẫu mới ra năm nay, bên cạnh là chiếc giày da bóng loáng, còn cô... vẫn đang đi một đôi ủng da mà nhân viên phát.

"Trình Doãn?"

"Ờ?" Trình Doãn hung hăng ngẩng đầu, ngay lập tức chạm phải tầm mắt của Dụ Ngôn Gia.

"Xin lỗi, chúng tôi hiện tại không muốn giữ khách du lịch hay người nhà của công nhân. Tôi nghĩ cô quay về là đúng rồi đó." Cô gái khi nãy lên tiếng, vừa nói vừa treo nụ cười công nghiệp.

"Tô Tô, cô ấy không phải người nhà công nhân, cũng không phải khách du lịch!" Lợi Bỉ lên tiếng.

Trình Doãn nhướn mày, khịt khịt mũi.

Nhận thấy bản thân bỏ phí tâm tư nửa ngày trời kết quả lại thấy người ta đang tán gái, Trình Doãn chán nản muốn bỏ về thật.

Nhưng hiện tại thì, càng đuổi cô càng muốn ở lại!

"Tôi không cần cô giữ mà?" Trình Doãn cong môi cười ngọt ngào, sau đó hướng ánh mắt về phía Dụ Ngôn Gia. "Sếp ơi, anh giữ tôi lại chứ?"

Dụ Ngôn Gia nhất thời không biết trả lời thế nào, bất giác nhìn về phía Lợi Bỉ. Thái dương cậu ta giật binh binh vài cái, gật đầu lia lịa.

"Cô không giúp được gì, đến đây chỉ gây phiền phức cho chúng tôi thôi!"

Xem kìa, thật sự muốn đuổi cô đi!

Trình Doãn đánh trống lảng. "Sếp ơi?"

Dụ Ngôn Gia cuộn tay đưa lên miệng, ho khan mấy cái. "Đã đến rồi thì ở lại đi."

___