Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em

Chương 2: 2: Không Liên Quan Đến Tôi




Đúng như suy nghĩ của Trình Doãn, mẹ con nhà họ Trình đã ngồi đầy ở phòng khách đợi sẵn.

Theo như bản năng của nguyên chủ, gặp cảnh này chắc chắn sẽ cúi gằm mặt rồi lầm lũi bỏ về phòng, làm như họ không thấy mình. Còn bây giờ, à không đúng, kể cả trước kia, Trình Doãn chắc chắn sẽ không dám gây họa đến mức này để rồi phải suy nghĩ xem nên bỏ đi hay ở lại. Vừa vào cửa, điều đầu tiên mà cô làm là nhìn trên dưới Trình gia một lượt...

Nam thì chẳng ai đẹp xuất chúng như lời đồn, còn nữ thì... ở đây chỉ có cô là đẹp gái nhất!

"Xem kìa, còn mặt mũi nhìn ba nhìn mẹ nữa à?"

Giọng nói này phát ra từ miệng của một cô gái trẻ ngoài hai mươi, trong ký ức của nguyên chủ, cô ta là chị gái cô, tên Trình Nhược.

Trình Doãn hơi cúi đầu, nhìn về phía người phụ nữ ngồi chính giữa, phong thái kiêu ngạo không khó để nhận ra bà ta là nữ chủ nhân ở đây.

"Bà ta... là mẹ tôi à?"

Nhan Điềm trố tròn mắt nhìn chồng. Trình Nhược phải mất một lúc mới tiêu hóa lời nói kia, ngay giây sau đã lao về phía Trình Doãn, giáng một bàn tay xuống.

Bốp...

"Mày?" Trình Nhược cả kinh nhìn cô, bàn tay chưa kịp hạ xuống đã bị giữ lại, bóp nghẹt cổ tay cô ta đau đớn.

"Ỷ lớn hiếp bé, gia giáo của Trình gia cũng bài bản phết nhỉ?"

Mấy lời nói coi trời bằng vung này của Trình Doãn thành công khiến Trình Tống đang ngồi im cũng phải đứng bật dậy.

"Doãn Doãn! Tốt xấu gì con cũng mang họ Trình, máu chảy trong người là dòng máu của Trình gia! Có biết tôn trọng bề trên không hả?"

"Mẹ, con đã nói con bé này hỗn láo bất thường rồi mà. Mới lăn lộn trong phim trường vài hôm đã học đâu cái thói ăn nói hỗn xược với người lớn như thế. Biết vậy không gửi đi cho rồi..." Trình Nhược nhỏ giọng dần, ra chiều bất lực trước cảnh ngộ éo le này.

Trình Doãn thu liệm ánh mắt hung hãn khi nãy, đột nhiên hốc mắt rưng rưng. "Ba, nếu không phải chị Hai đối xử với con quá khắc nghiệt. Còn muốn gửi con đi để người ta mặc sống mặc chết. Con cũng đâu dám ăn nói như vậy..."

Trình Nhược đột nhiên im bặt.

Nhan Điềm cau mày, làm bộ làm tịch chạy đến quan tâm. "Ta biết ngay mà, con trước kia không phải vậy, nói mẹ nghe xem, là ai xúi con nói mấy lời hồ đồ này?"

Trình Doãn ngưng khóc, ngước mắt lên. "Con cảm ơn mẹ nuôi, không ai xúi con cả."

Hai từ "mẹ nuôi" như sét đánh ngang tai Nhan Điềm. Bà ta sững sờ trong giây lát, cũng may anh trai cùng cha khác mẹ của Trình Doãn, Trình Lăng, kịp thời đến hòa giải.

"A Doãn, em mệt rồi. Về phòng nghỉ ngơi đi!"

Hơi thở Trình Tống nặng nề, mặt mũi Nhan Điềm tái xanh vì chuyện cũ lâu năm bị gợi nhắc.

"Trình Doãn cô ta phát bệnh thật rồi!" Trình Nhược ngồi phịch xuống ghế, hoảng hốt trước thái độ bất thường của Trình Doãn.

Nhan Điềm nhìn chồng đầy đau khổ. "A Tống, em làm mẹ thật thảm hại mà. Con bé vẫn chưa chịu chấp nhận em cũng là mẹ của nó... em phải làm sao đây?" Bà ta nén nước mắt, gục đầu trong lồng ngực Trình Tống, để mặc ông vỗ lưng an ủi, tiếng khóc sụt sùi của bà ta vẫn phát ra đều đều.

Trình Tống trầm mặc suy nghĩ, khàn khàn nói. "Bỏ qua chuyện hôm nay đi, đừng ai bị nó làm hỏng tâm trạng. Còn nữa, tiệc rược thường niên của Trình Thị vài hôm tới, ai cũng phải có mặt đầy đủ."

Nói xong, Trình Tống quả quyết đứng dậy, bỏ mặc ba mẹ con Nhan Điềm ở đó.

...

Trình Doãn ngồi trong phòng tắm rất lâu, đăm chiêu suy nghĩ.

Cô bây giờ đã sống lại, nhưng mà... phải điều tra từ đâu đây? Mọi tiếng đen vấy bẩn thanh danh của Đàm Ngư, cô biết bắt đầu từ đâu bây giờ?

Róc rách...

Tiếng nước chảy khỏi bồn tắm khiến Trình Doãn giật mình, cô vội vàng khóa van rồi ôm váy ngủ rời khỏi phòng tắm.



Căn phòng của Trình Doãn không quá rộng, nhưng so với các phòng ngủ khác, căn phòng này còn chưa bằng một nửa. Nhưng chỉ cần nhìn đống vật dụng trang trí trên tường cũng đủ đánh giá độ hào nhoáng của nhà họ Trình này như thế nào.

Quay lại với Trình Doãn. Cô là con gái út của Trình gia, phía trên còn một chị gái là Trình Nhược và anh trai là Trình Lăng. Dù hai chị em cô đều mang nghiệp diễn, nhưng tài nguyên đều phần Trình Nhược hết, còn Trình Doãn chỉ có thể nhận những vai diễn tuyến ba. Đơn giản mà hiểu, mẹ của nguyên chủ bị ghẻ lạnh trong hào môn, sinh nguyên chủ ra, chỉ là ngoài ý muốn.

Đều là diễn viên, đều là "cô" trong cùng một thân thể. Nhưng Trình Doãn này, so với Đàm Ngư một thời huy hoàng trước đó, thật là kẻ trên trời người dưới đất.

Cô bật hết điện trong phòng lên, căn phòng đột nhiên sáng quắc. Trình Doãn bê nguyên cái gương lớn đặt gần giường, ngắm nghía bản thân trong gương một lượt.

Ngoài mái tóc dài đen nhánh chấm lưng không được bảo dưỡng cẩn thận ra, tổng thể nhìn vào... nguyên chủ này đích thực là một tiểu mỹ nhân!

Mắt to, môi hồng, da trắng...

Trình Doãn cúi người, móc trong túi một tấm thẻ căn cước ra.

Fuck! Mười chín tuổi?

Bảo sao... hai cái bánh bao trước ngực vẫn chưa kịp lớn lên nữa...

Trình Doãn đừ người ra, sau đó ngồi phịch xuống giường, đột nhiên thấy nhói đau ở vùng eo.

Cúi xuống, kéo dây áo...

Một vết thương rách đã khâu lại bị bật chỉ, còn có ít máu tươi rướm ra. Trình Doãn lúc này mới thấy đau, nhăn mặt lại.

Giờ nghĩ lại, Trình Doãn ngày trước đích thị là một cái bao cát mặc người khác đấm đá. Vết thương này, chắc hẳn cũng là một trong số người khi nãy ở phòng khách gây ra.

Người thân? Tôn trọng bề trên? Haha, bà đây nhổ vào!

Cạch...

Trình Doãn vội vàng túm vạt áo che thân, cô nhìn theo tiếng động từ phía cửa. Một bóng dáng người đàn ông đầy mùi rượu tiến vào.

"Hehe, mày hôm nay biết điều nhỉ? Tự biết lột sạch đồ đợi tao về cơ à? Giỏi, giỏi... hôm nay ông cho mày sướng!"

Trình Doãn bật khỏi giường như cái lò xo, ngay giây sau, thân thể nồng nặc rượu của tên kia đã đổ rạp xuống. Hắn điên cuồng túm lấy mảnh ga giường khi nãy Trình Doãn ngồi lên, hít hà như người lên cơn.

"Cút ra ngoài!" Trình Doãn lạnh giọng.

"Hả?" Vương Tần Lâm lồm cồm bò dậy, chỉ tay vào mũi mình. "Mày dám bảo ông cút?"

"Ờ đấy, bà mày bảo cút đấy! Có cút ra ngoài nhanh không?"

Rầm...

Trình Doãn giật mình khi nhìn chiếc bàn trà bị hắn đạp đổ. Vương Tần Lâm bắt đầu điên lên, thô bạo rút thắt lưng ngang hông ra, thuần thục cuộn dây cầm trong lòng bàn tay, ngón tay kia chỉ xuống đất, quát lớn. "Nằm xuống!"

Trình Doãn ngay lập tức hiểu ra vết thương ở eo cô từ đâu mà có.

Vương Tần Lâm ba bước đã đến gần cô, giật mạnh cả người cô về phía hắn.

"Mày dám chống lại ông cơ à? Sao mày dám hả?"

"Cứu! Người đâu hết rồi! Giết người, cứu với..."

Trình Doãn hét khản cả cổ mới có người đến ngăn. Thì ra trước đây, khi Trình Doãn bị tên chồng chưa cưới Vương Tần Lâm này bạo lực, không ai thèm ngăn cản cả.

"Cậu Dụ? Haha, cậu đến chơi à?"

Trình Doãn bị Vương Tần Lâm bịt chặt miệng. Đối với sức trâu như hắn, một thiếu nữ mười chín tuổi như cô căn bản không thể thoát được. Lúc này đám người của Trình gia mới kéo nhau lên, nhìn một cảnh trước mặt mà không khỏi lo sợ.



Nhan Điềm vội vàng tiến tới. "Tần Lâm, con nhẹ nhàng với Doãn Doãn một chút ha! Nó còn nhỏ..."

Vương Tần Lâm bây giờ trong đầu toàn là rượu, thứ nghĩ đến cũng chỉ có một: Đánh chết ả đã khiến hắn điên lên!

Nhan Điềm bị hắn đẩy ngã, ngay dưới chân Dụ Ngôn Gia. Trình Nhược vội đỡ mẹ dậy, cô ta trước cảnh Vương Tần Lâm say rượu cũng sợ hãi không dám chạy lên ngăn.

Trình Doãn thấy không ổn. Nhìn người đàn ông chạy đến cứu cô đầu tiên đang đứng kia, tay chân quơ loạn xạ.

Quả nhiên ông trời còn thương cô. Ngay giây sau, Dụ Ngôn Gia đã đi tới, giằng lấy cô từ tay Vương Tần Lâm.

Trình Doãn như cá gặp nước, ngay lập tức ngất lịm đi trong lòng Dụ Ngôn Gia.

Vương Tần Lâm trừng mắt đòi kéo cô lại. "Cậu Dụ, chúng tôi trêu đùa một chút thôi. Cậu trả người lại đi."

Tim gan Trình Doãn đập loạn xạ.

Huhu, Dụ Ngôn Gia xinh đẹp, ngàn vạn lần đừng thả tôi xuống cho tên dê xồm đó nha!

Dụ Ngôn Gia cúi xuống, nhìn hai mắt lim dim ầng ậc nước của thiếu nữ, nhẹ giọng buông một câu.

"Cô ấy bị rách vết thương, đi bệnh viện đã."

...

Mấy phút sau, Trình Doãn đã nằm ở ghế sau xe của Dụ Ngôn Gia, có hơi khó chịu.

Chỉ là eo cô lại thấy ngứa, có lẽ là vết thương đang há miệng cũng nên. Thật là muốn trở mình một cái.

"Ngồi dậy nói chuyện."

Ách... Bị phát hiện rồi à?

Dụ Ngôn Gia tìm chỗ thích hợp rồi dừng xe lại, cùng lúc đó, Trình Doãn cũng đã ngồi ngay ngắn trên hàng ghế phía sau.

"Cảm ơn anh đã giúp tôi." Trình Doãn ngoái lại nhìn, quả thực hai người đã cách dinh thự của Trình gia một đoạn khá xa.

Người đàn ông tên Dụ Ngôn Gia này, thật sự rất nhạy bén.

"Tìm xe khác rồi về nhà đi." Vẫn là chất giọng âm độ đó.

Trình Doãn ngớ người. "Ý anh là sao?"

"Tôi có việc rồi, không đưa cô về Trình gia được."

Trình Doãn nổi cáu, tiếc cho cô vừa khen anh ta xong. "Anh không thấy tôi giả ngất để anh đưa đi à? Tôi vốn dĩ không muốn ở lại đó."

"Không liên quan đến tôi."

Trình Doãn chồm lên ghế lái phụ, điềm nhiên đặt mông xuống ghế khiến Dụ Ngôn Gia ngạc nhiên nhìn chăm chăm cô.

Trình Doãn không để ý hành động quá ư là tự nhiên của mình, càng không quan tâm thái độ của Dụ Ngôn Gia, trực tiếp lớn tiếng.

"Nếu muốn để tôi ở lại Trình gia, tại sao khi nãy còn giả làm anh hùng cứu mỹ nhân đưa tôi khỏi đó làm gì hả? Anh rảnh tay à?"

Dụ Ngôn Gia cuộn tay thành nắm đấm, đưa lên che miệng rồi ho khan.

"Khụ... khụ... tôi vô tình nhìn thấy thứ không nên thấy... nên phải có trách nhiệm cứu cô một mạng."

___