Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 37: Thẻ Trúc Tiên Tần Mở Ra Phương Thức Chính Xác (1)




Khuôn mặt Ngô Nhân rất đẹp, nàng mặc một chiếc áo len đơn giản có hơi rộng rãi, nhưng vẫn không thể che đi đường cong cao nhất của nàng, đêm nay không đến mức giống như lần trước suýt chút nữa bung hết cả áo.

Nàng không có mở miệng nói chuyện, lãnh đạm nhìn Vương Huyên, sau đó quay đầu nhìn về những người hối hả trên đường đang đi về quầy rượu, tâm trạng không chút dao động.

Bên cạnh nàng có hai cô gái vừa đang kinh ngạc vừa đang đánh giá Vương huyên, người này không sợ Chu Vân từ trước đến nay luôn kiệt ngạo sao, không sợ Chu Vân giáo huấn hắn sao? Ở độ tuổi này, tuổi trẻ chính là tài sản lớn nhất, hai người này làn da trắng nõn, ngoại hình ưa nhìn, tràn đầy sức sống.

Một người trong đó có mái tóc ngắn, không sợ cái lạnh cuối thu, mặc váy ngắn, lộ ra cặp đùi đẹp tuyết trắng. Một cô gái khác có tóc dài, xoăn tự nhiên, đôi môi đỏ mọng rất gợi cảm, dưới ánh đèn đường chiếu vào, cả người trở nên nổi bật, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người đi đường.

"Vương Huyên, cậu muốn ăn thuốc súng sao?" Chu Đình vì anh trai nàng ra mặt, nàng rất cảnh giác, nhìn chằm chằm Vương Huyên và anh trai, nàng sợ ông anh của mình kích động, nhịn không được tiến lên đánh một trận.

"A, cậu chính là Vương Huyên?" Cô gái tóc dài xoăn tự nhiên hỏi, dáng người uyển chuyên đi tới gần, đôi mắt mị hoặc, đôi môi đỏ mọng càng thêm quyến rũ, nàng nở nụ cười nói: "Xin giới thiệu, tôi tên là Lý Thanh Tuyền."

"Thanh Tuyền, không nên quá phận!" Ngô Nhân mở miệng, nàng biết Lý Thanh Tuyền và Lăng Vi từ trước đến nay không hợp nhau, rõ ràng là muốn tiếp cận làm quen.

Vương Huyên nhẹ gật đầu với nàng, trực tiếp loại trừ nàng, Chu Đình và Chu Vân.

Bên cạnh còn có hai chàng trai trẻ tuổi, đều rất trầm ổn, bình tĩnh đứng ở nơi đó, rất khác với Chu Vân thích gây sự.

"Vương Huyên, hôm nay tôi rất kiếm chế bản thân, cậu muốn chọc tức tôi sao?" Chu Vân vừa rồi xém chút nữa phun máu, mặc dù đối phương nói chính là sự thật, hắn gần đây cùng người giao thủ, nhưng trước mặt mọi người không thể nói giảm nói tránh một chút được hay sao? Cứ nhắc đến, tim hắn lại đau.

Vương Huyên đi tới, rất thành khẩn, nói: "Xin lỗi, chủ yếu là vì đêm nay gặp gỡ một người toàn thân tỏa ra màu đỏ nhạt, tương đối ngang ngược, được rồi. . . Không nói nữa, đêm nay tâm trạng của tôi không tốt lắm, gặp lại."

Hắn nói xong xoay người rời đi, ngoại trừ Chu Vân, những người khác đều rất bình tĩnh, rất khó từ trên người bọn họ nhìn ra cái gì.



"A, cậu gặp gỡ một người thân thể phát ra ánh sáng? Thật là xui xẻo." Chu Vân cười, làm ra dáng vẻ đã hiểu, hắn cảm thấy mình đoán được Vương Huyên đã trải qua cái gì, nhất định là bị một cao thủ siêu thuật nào đó cho ăn quả đắng, cho nên đêm nay mới nóng giận như thế.

Hắn cười nhẹ, trực tiếp suy diễn ra nhiều thứ, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều.

Dưới tình huống này, hắn trở thành một người rộng lượng, không so đo chuyện Vương Huyên vừa rồi đâm vào trái tim hắn, hơn nữa còn hảo tâm "chỉ điểm" hai câu.

"Tiểu Vương, cho cậu lời khuyên, đừng ôm cựu thuật đến chết cũng không buông tay, cựu thuật không thể nào so sánh được với tân thuật, chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện tông sư siêu việt, cậu đó, bị vây ở cựu thổ, kiến thức quá hạn hẹp, thật sự rất đáng tiếc."

Chu Vân trên đầu quấn vải trắng, xương cánh tay bị gãy mang theo thanh nẹp quấn băng vải, hết lần này tới lần khác có cảm giác tâm lý vượt trội, ngay cả cách gọi Tiểu Vương cũng gọi ra.

Vương Huyên tận lực phối hợp, thở dài một hơi, để thỏa mãn tâm lý của hắn, sau đó quay người rời đi, không muốn tiếp tục nghe hắn đắc chí.

"Anh, anh khiêm tốn quá đi!" Chu Đình tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, lúc này chỉ mới qua vài ngày, hai lần bị người đánh, cứ tưởng rằng sẽ có chuyện xảy ra, không ngờ chẳng có chuyện gì cả.

Ngô Nhân nhìn bóng lưng Vương Huyên, nói: "Người này nhất định phải cẩn thận, phải đặc biệt chú ý tới."

Chu Vân nghe xong, nói: "Ngô Nhân, em nói như vậy không tốt chút nào, cậu ấy là một người tốt, lần trước không phải cậu ấy tiến hành phân tích bệnh lý cho em sao, cũng không phải cố ý đâu."

Ngô Nhân muốn xông tới, dùng giày cao gót giẫm lên cánh tay bị gãy xương đang quấn băng của hắn, hảo tâm nhắc nhở hắn, lại bị nói không tốt.

Dưới cái nhìn của nàng, Vương Huyên vừa rồi là muốn kích động Chu Vân, sau đó nói vài câu để cho hắn có cảm giác ưu việt, rất khó để nói đó có phải là mục đích khiến Chu Vân bộc lộ cảm xúc hay không, giống như là đang quan sát và thăm dò cái gì đó, xong chuyện thì phủi áo ra đi, không lưu lại dấu vết.

Ngô Nhân trong lòng tức giận, thầm nghĩ, tôi mắc mớ gì phải quan tâm đến chuyện này? Tôi không thèm quan tâm đến sự sống chết của mấy người, tuyệt đối không nhắc lại, không để ý Chu Vân nữa.



"Anh Chu Vân, có chuyện gì xảy ra với Vương Huyên vậy?" Lý Thanh Tuyền cười ngọt ngào, đầu ngón tay quấn quấn tóc quăn, đôi mắt phượng đẹp nghiêng lên, hỏi một câu khách sao.

"Cô nói Tiểu Vương sao. . ." Chu Vân mặc dù rất kiêu ngạo, thích gây sự, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu người không có tâm tư, hắn vừa rồi thật ra là đang cố ý bắt ép Ngô Nhân, muốn kích động nàng, hắn đối với yêu cầu cường thế của Ngô gia liên quan đến sự tình tiến vào Thanh Thành sơn lần này có cảm giác bất mãn sâu sắc, cũng bởi vì chờ Ngô gia đến chia cắt lợi ích, mà Chu gia và Lăng gia mới không có vội vã khai quật, kết quả xảy ra chuyện.

Lý Thanh Tuyền cười xán lạn, nói: "Vậy anh kể cho tôi nghe đi, nhà tôi chuẩn bị thành lập một đội thám hiểm đến địa phương kia, muốn tìm một vài người thân thủ tốt."

Ngô Nhân nghe xong, đầu óc trở nên rối loạn, nàng muốn nhắc nhở Chu Vân vài câu, Lý Thanh Tuyền muốn gây sự, nhưng cuối cùng trực tiếp im miệng, mắt không thấy tâm không phiền, cứ để bọn hắn tự giày vò, dù sao chuyện này không liên quan đến nàng.

. . .

Vương Huyên xoay người rời đi, vẻ mặt trở lại bình thường, trở nên nghiêm túc không gì sánh được, ánh mắt như đao đảo qua quầy rượu trên đường phố, nhìn chăm chú tất cả người đi ngang qua.

Rất nhiều người bị hắn liếc nhìn, tim đập nhanh hơn, có cảm giác giống như là bị mãnh hổ trong núi khóa chặt trong nháy mắt, tất cả đều mơ hồ không hiểu.

Đêm nay, Vương Huyên và Thanh Mộc đi ra đi vào từng quầy rượu, nhưng không có tìm được những người kia, hiển nhiên bọn hắn đã sớm rút lui thành công.

"Đừng lo lắng, chuyện này không xong đâu, mặc kệ là ai làm, chúng ta đều muốn đem chuyện này nháo lên thật lớn, bản chất của nó thực sự quá ác liệt, phải báo cáo cho bộ phận liên quan ở cựu thổ."

Thanh Mộc mở miệng, cuối cùng nói cho hắn biết, nên trở về sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ đưa cho hắn giấy chứng nhận sử dụng súng.

"Những người kia sẽ không còn dám xuất hiện trong thời gian ngắn, tôi sẽ tìm người để mắt tới!" Thanh Mộc vỗ vỗ đầu vai của hắn, rời đi.

Mặc dù thời gian không còn sớm, nhưng Vương Huyên vẫn gọi điện thoại cho cha mẹ, khi cảm thấy mọi chuyện bên kia hoàn toàn bình thường, hắn mới yên lòng, biết những người này chủ yếu là nhằm vào hắn, chỉ là muốn lấy đi tính mạng của hắn.