Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 34: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc (2)




Tài phiệt, các cơ quan nghiên cứu từng khai quật ra một vài thi thể phương sĩ ở cựu thổ trong thời kỳ Tiên Tần, đã từng xét nghiệm, phân tích, những kết luận có thể tin tưởng được.

"Cho nên, em đừng hoài nghi sự huy hoàng của cựu thuật trong thời kỳ đó, muốn đưa con đường này trở lại huy hoàng, lòng tin rất trọng yếu."

Vương Huyên lập tức nghiêm túc, nói: "Lỗi do em, em trúng kế sách của họ, khiến cho cách nhìn của em trở nên tầm thường, ban đầu em tham gia là vì cảm thấy hứng thú với lớp thí nghiệm cựu thuật, về sau càng muốn không ngừng thăm dò con đường này"

Trong lĩnh vực cựu thuật này, hắn chưa bao giờ mê tín, mới đầu hắn muốn đi theo dấu chân tiền nhân hướng về phía trước, cuối cùng hắn muốn tự thân đi nghiệm chứng con đường này.

Lâm giáo sư có chút cảm xúc, nói: "Bây giờ, nền văn minh khoa học kỹ thuật phát triển, đối với người luyện cựu thuật, thời thời khắc khắc đều có thể cảm nhận được áp lực vô cùng lớn."

Vương Huyên gật đầu, nhưng tín niệm trong lòng lại kiên định hơn, nếu như đi đến cuối con đường, cựu thuật không còn đường để đi, như vậy hắn hi vọng tự thân có thể tạo ra con đường!

. . .

Buổi chiều, Vương Huyên ở trụ sở nghiên cứu thể thuật, lĩnh hội căn pháp, cuối cùng đi xuống lầu, tiến về cư xá nằm bên ngoài cánh rừng, bắt đầu tụ khí dưới ánh trăng, nội dưỡng bản thân.

Hắn để cho bản thân trở nên trống rỗng, trong lòng vô cùng trong suốt, ánh trăng nhu hòa tràn ngập tâm hồn, bên trong và ngoài cơ thể liên kết lại với nhau, cảm giác siêu cường.

Đột nhiên, Vương Huyên cảm thấy trán hắn hình như căng và sưng lên, dường như muốn bị một vật bén nhọn nào đó đâm xuyên qua, hắn rùng mình, trong lòng hồi hộp, theo bản năng di chuyển thân thể, hoàn toàn chuyển động cơ thể theo bản năng.

Xoẹt!

Một tiếng vang nhỏ, hắn cảm giác huyệt thái dương nóng lên, một luồng khí lưu đáng sợ bay sát bên tai, một vài sợi tóc đứt gãy, phát ra mùi khét lẹt.

Sưu!

Sau một khắc, Vương Huyên giống như là một con báo săn nhanh nhẹn, chui vào cư xá trong rừng cây rậm rạp.

Đây là một cư xá cũ kỹ, ngày xưa cây cối trải qua mấy chục năm trồng trọt sinh trưởng, đã sớm thành đại thụ che trời, sum suê rậm rạp, trong nháy mắt che đi thân ảnh Vương Huyên.

Vương Huyên hiện tại, hai mắt giống như là hai thanh kiếm sắc bén, ở trong rừng lạnh lùng nhìn chăm chú vào một phương hướng nào đó, đồng thời trái tim của hắn đang nhảy lên kịch liệt.

Vừa rồi, hắn bị bắn!



Bản thân hắn rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nếu như hắn không di chuyển thân thể sang bên cạnh, cái đầu của hắn sẽ bị bắn thủng, hẳn phải chết không nghi ngờ!

Vào thời khắc ấy, hắn cảm nhận được viên đạn bay ngang qua mang theo âm thanh khí lưu đáng sợ, bên tai có tiếng gió mạnh mẽ, bay sát qua huyệt thái dương, vài sợi tóc bị đứt gãy rơi xuống.

Là ai? Dám ở trong khu dân cư bắn súng, quả thực là không kiêng nể gì cả, vượt ra khỏi sự tưởng tượng của người bình thường!

Việc sử dụng súng ống trong Cựu thổ luôn được khống chế rất nghiêm ngặt, đối với công dân phổ thông, từ trước tới giờ không lo lắng vấn đề bị súng công kích, trị an luôn luôn rất tốt.

Nhưng bây giờ, Vương Huyên lại tự mình trải nghiệm qua nguy cơ sinh tử, gặp được một sự kiện cực kỳ nghiêm trọng, hung ác vô cùng, có người muốn giết hắn, không chút cố kỵ, chạy đến khu dân cư động thủ, thật là khiến người giận sôi gan!

Đối phương gắn ống hãm thanh, không làm kinh động người bên ngoài, Vương Huyên tìm kiếm địch nhân trong yên lặng.

Hắn không có lao ra, hắn không biết có bao nhiêu người âm thầm tới đây, đến tột cùng có bao nhiêu cây súng, hắn đột nhiên đem áo của mình cởi ra, ném ra ngoài rừng.

Ầm! Ầm! Ầm!

Chỉ trong nháy mắt, hắn nghe được ba âm thanh rất nhỏ vang lên, chiếc áo trong nháy mắt rơi xuống xuất hiện ba vết đạn, tay bắn tỉa thực lực kinh người, tốc độ ứng biến siêu nhanh, bắn chuẩn dọa người.

Vương Huyên sắc mặt rất lạnh, ít nhất có ba tay súng thực lực bất phàm, ngay tại rào chắn bên ngoài cư xá, chờ đợi cơ hội bắn giết hắn.

Thậm chí, hắn đã đoán được vị trí của ba tay súng đó.

Nhưng hắn không có ra ngoài, mà là chui vào chỗ sâu trong rừng cây, trốn ở phía sau cây.

Bởi vì hắn còn chưa biết có những người nào khác nữa hay không, hắn không muốn trở thành bia ngắm của người khác vào đêm trăng này.

Vào thời khắc đó, trong lòng hắn trước tiên nghĩ tới lại là —— Kim Thân Thuật.

Nếu như đem loại thể thuật này luyện thành, hắn sẽ không cần quan tâm còn có bao nhiêu người đang núp, sẽ trực tiếp phản kích, dưới bầu trời đêm săn giết địch nhân.

Vương Huyên rất tỉnh táo, không có tùy tiện hành động.

Hắn thay một chiếc thẻ điện thoại đặc thù, liên hệ Thanh Mộc, nói rõ tình huống nhanh gọn.

"Cậu làm đúng, trong tay không có vũ khí nóng, tìm công sự che chắn trốn đi, một lát sau sẽ có người chuyên nghiệp đến xử lý, tôi cũng đi qua, đưa cho cậu một vài trang bị."



Thanh Mộc sau khi để điện thoại xuống, sắc mặt vô cùng băng lãnh, ngay cả hắn đều cảm thấy, những người kia không kiêng nể gì cả, đây chính là một toà thành thị lớn trong cựu thổ, thế mà phát sinh loại sự kiện dùng súng công kích hung ác.

Nếu như là thám hiểm dã ngoại, một ít tổ chức lớn, tài phiệt gặp nhau, có thể sẽ vì tranh đoạt bảo tàng mà ra tay đánh nhau, nhưng có một điều bọn hắn nhất định phải tuân thủ, tuyệt đối không được nổ súng trong thành phố, không được gây thương tích cho công dân phổ thông.

Bằng không, toàn bộ xã hội sẽ trở nên hỗn loạn.

Đây là một loại ăn ý, càng là một loại ước định mà thành quy củ, tất cả tổ chức cùng cơ quan đều tuân thủ, ít có người dám tạo ra phong ba.

Bằng không, quốc gia sẽ giáo dục những tổ chức kia cùng cơ quan biết như thế nào làm người, cựu thổ mặc dù suy tàn, nhưng đây là một ít ranh giới cuối cùng cho tới bây giờ.

Vương Huyên trèo lên một cây đại thụ, lẳng lặng suy nghĩ, đến tột cùng là ai muốn giết hắn?

Hắn vừa rời khỏi sân trường, liền gặp ngay chuyện này.

Hắn nghĩ tới vài chuyện gần đây và một vài người hắn từng gặp, đem những người đó cùng thế lực có quan hệ với hắn duyệt qua một lần, quang mang trong mắt lạnh lẽo vô cùng.

Đầu tiên, hắn gia nhập tổ chức thám hiểm, hôm qua hành động ở Thanh Thành sơn, không biết có lưu lại đầu mối gì hay không, đưa tới sát ý một vài người.

Trong đó, có liên quan đến thế lực Chu gia, Lăng gia, Ngô gia, còn liên quan đến cá nhân thì có tổ chức thám hiểm Kim Xuyên.

Vương Huyên đem lần đầu gặp mặt Ngô Nhân vào tối hôm qua cũng xếp vào chuyện cá nhân.

Trừ những người cùng thế lực này ra, hắn đem thời gian tìm hiểu ngược dòng trở về quá khứ, Chu Vân từng cùng hắn có gút mắc cá nhân.

Mà phụ thân của Chu Vân là Chu Minh Hiên càng là người tương đối lợi hại.

Mặt khác, trở về trước đó nữa, Vương Huyên nghĩ đến có người muốn đem hắn lưu lại cựu thổ, không để cho hắn đi tân tinh, mặc dù lần này không đến mức có liên quan, nhưng hắn cũng nghĩ qua một lần.

Vương Huyên đằng đằng sát khí, hắn đang suy đoán cùng thôi diễn, những người cùng thế lực này đến tột cùng là ai dám mạo hiểm nổ súng bắn phá, giết người ở trong khu dân cư thành phố?

Đến tột cùng là ai, tàn nhẫn như vậy, không chút kiêng kỵ, sẵn sàng giết người, muốn diệt trừ hắn? !

Nếu như hắn chết đi, sẽ có người vô thanh vô tức xóa đi dấu vết, không kinh động ngoại giới, không tạo ra bất kỳ gợn sóng nào? Người xuất thủ cùng thế lực hình như rất tự tin!