Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 27: Bạn Gái Cũ (1)




Cô gái mặc lễ phục dạ hội màu trắng hô hấp dồn dập, bộ ngực cao vút nhấp nhô dữ dội như muốn thoát ra khỏi lễ phục, có thể nói nàng đang rất tức giận, suýt chút nữa ném túi xách nhỏ hàng hiệu phiên bản giới hạn đang cầm trên tay.

"Ngô Nhân!" Bên cạnh có người cầm lấy cánh tay của nàng, thấp giọng an ủi.

Vương Huyên rất anh tuấn, thả lỏng người đứng ở nơi đó, vẻ mặt lạnh nhạt, hai mắt trong trẻo, rất tự nhiên nhìn những người này, hắn bình tĩnh vô cùng, không có chút gì vội vã.

Cô gái trẻ tuổi mặc lễ phục dạ hội màu trắng tên là Ngô Nhân, nhìn thấy hắn bình tĩnh như vậy, hít một hơi thật sâu để làm dịu đi sự tức giận trong lòng mình.

"Duyên phận giữa các cậu đã hết, cậu cũng đừng có dây dưa thêm nữa, bầu trời rộng lớn như vậy, bản thân cậu cứ giương cánh bay xa, cứ để lại hình bóng xinh đẹp và không gian phát triển cho mỗi người, cái gì tốt hơn cậu tự hiểu lấy!" Ngô Nhân nói ra.

Vương Huyên lắc đầu, nói: "Cô đừng lo chuyện bao đồng, đắm chìm vào trong thế giới tâm tình bản thân, phán đoán tôi như thế là sai rồi, cô đừng đùa giỡn nữa có được không, tôi chỉ đi ngang qua thôi, có người mời tôi tới dùng cơm."

Cảm xúc của Ngô Nhân vừa mới bĩnh tĩnh, lại tiếp tục dâng trào, như muốn xông ra, hô hấp trở nên nặng hơn rất nhiều, khuôn mặt có chút đỏ lên, đây không phải là do nàng thẹn thùng, mà là nàng thật sự tức giận, chưa bao giờ có người đánh giá nàng như thế, đối phương lại nói tất cả những suy nghĩ đó ra ngoài, đây là đang ám chỉ thần kinh nàng có vấn đề sao?

Vương Huyên mới đầu còn không có chú ý, hiện tại không khỏi nhìn nàng vài lần, dáng người của cô gái này rất có sức hút nha, lễ phục dạ hội của nàng sắp bị bung ra theo sự hô hấp tăng dần của nàng rồi.

Khách quan mà nói, cô gái tên là Ngô Nhân có khuôn mặt xinh đẹp, nhất là đường cong kinh người trên cơ thể, mặc dù cái miệng rất chán ghét, nhưng đúng là một mỹ nữ.

Ngô Nhân không thể nhịn được nữa, ánh mắt sắc bén, nói: "Tôi chưa từng gặp qua cái loại nam nhân giống như cậu, đã sớm không còn quan hệ gì rồi, cậu còn tới nơi này làm gì? Tôi không tin cậu chỉ mới là sinh viên vừa tốt nghiệp, ăn một bữa cơm phải đến cao ốc Thương Đỉnh tầng cao nhất, cậu chắc hẳn là nghe được tin tức chạy tới, đừng nhàm chán như vậy!"

Vương Huyên lúc đầu định xoay người rời đi, nhưng hắn dù sao cũng vừa mới rời khỏi khuôn viên trường, cuối cùng vẫn là một người trẻ tuổi huyết khí phương cương.

Hắn mặc dù không có tức giận, nhưng nụ cười trên mặt lại biến mất.

"Cô tức giận như vậy, thân thể khẳng định xảy ra vấn đề, gần đây có phải thường xuyên mất ngủ và hay suy nghĩ nhiều phải không? Cô bây giờ mặc dù rất tức giận, nhưng sắc mặt không đỏ mà trắng bệch, rõ ràng là bị bệnh thiếu máu. Mặt khác, tinh thần của cô dao động liên tục, trong lòng rõ ràng có chuyện bất an, thể xác tinh thần của cô đều xuất hiện vấn đề, phải cần điều dưỡng, nếu không thì tính tình của cô sẽ càng ngày càng thất thường. Không cần cám ơn tôi, cũng đừng giật mình, tôi là một người chuyên nghiên cứu cựu thuật, am hiểu dưỡng sinh. Mặt khác, trên người cô hình như có mùi máu tươi nhàn nhạt, có phải là do ai đó làm bị thương hay không, chắc vậy rồi. . . Tạm biệt!"



Nói đến đây, Vương Huyên tranh thủ thời gian dừng lại, không cho nàng tiến hành phân tích bệnh lý, bởi vì hắn hình như phát hiện cái gì đó, cuối cùng còn không cẩn thận nói ra, đoán chừng nữ nhân này sắp nổ tung.

Quả nhiên, Ngô Nhân mới đầu còn ngạc nhiên, kinh nghi bất định, bởi vì nàng gần đây đúng là xuất hiện những vấn đề kia, nhưng nghe đến cuối cùng vẫn không cách nào nhẫn nhịn được, trực tiếp cầm lên túi xách nhỏ hàng hiệu phiên bản giới hạn ném tới Vương Huyên, vừa xấu hổ vừa tức giận, nói: "Lưu manh!"

Bên cạnh, Chu Đình không nói gì, Vương Huyên không chỉ có tạo nghệ cựu thuật kinh người, ngay cả miệng lưỡi cũng lợi hại như vậy, chỉ nói vài lời đơn giản về chuyện khuê mật mà Ngô Nhân đã muốn nổ tung rồi.

Chu Đình cảm thấy, bản thân nàng cũng chịu không được, phụ nữ trong những ngày xấu hổ mà bị người khác phát hiện, còn chững chạc nói ra bệnh lý đàng hoàng nghiêm túc, thật sự khiến cho người ta muốn nổ tung mà.

Nàng tranh thủ thời gian nắm lấy cánh tay Ngô Nhân, hôm nay là ngày tương đối đặc biệt, không thể gây chuyện ở đây.

Vương Huyên thề, hắn không cố ý, ban đầu hắn chỉ là căn cứ vào các triệu chứng của đối phương như dễ giận và sắc mặt trắng bệch, ai biết trùng hợp như vậy.

"Vương Huyên, cậu đừng nói nữa, đi nhanh lên đi." Một cô gái khác mở miệng, nàng cảm thấy nên sớm tống người thanh niên có chút tuấn lãng này đi, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều.

Kỳ thật không cần các nàng khuyên bảo, Vương Huyên cũng không muốn ở lại nơi này, xoay người rời đi.

"Cậu đừng đi!" Ngô Nhân không cam lòng, đẩy Chu Đình ra, có thể nhìn ra được thân thủ bất phàm của nàng, hơi có chút bản lĩnh cựu thuật, quan trọng nhất là trên cánh tay tuyết trắng phát ra lam vụ nhàn nhạt, là một người tu thành siêu thuật!

Hiện tại là giai đoạn người trẻ tuổi luyện thành siêu thuật đều có bối cảnh không đơn giản.

Vương Huyên dừng bước, nhìn nàng một cái, nói: "Cô đừng động thủ với tôi, bản năng cơ thể của tôi một khi phán đoán cô là địch nhân, đối với tính mạng của tôi có uy hiếp, cho dù là phụ nữ tôi cũng đánh."

Hắn đương nhiên sẽ không ở chỗ này động thủ, mà chỉ hù dọa đối phương, nói đến đây hắn còn nhìn thoáng qua Chu Đình.



Khóe miệng Chu Đình hơi cong lên, cái tên Vương Huyên đáng chết, không để ý đến giao tình với nàng, khiến nàng phải mở miệng khuyên can chuyện khuê mật, đồng thời còn phải nhắc đến chuyện anh trai của nàng.

"Chị Ngô Nhân, chị không nên động thủ với hắn, anh trai của em. . . còn bị hắn đả thương." Chu Đình nhỏ giọng khuyên nhủ.

Nghĩ đến người anh Chu Vân, nàng có chút không nói nên lời, hôm nay bị người khác nhắc lại, nghe nói, anh của nàng không còn hận Vương Huyên nữa, cảm thấy hắn là một người rất tốt, vẫn còn rất nương tay. Hiện tại, anh của nàng hận nhất là một người con lai, sau khi trở về, hơn nửa ngày đều lải nhải không dưới trăm lần.

Trên thực tế, trong một khách sạn bảy sao, Chu Vân bây giờ còn đang gào thét: "Cái tên con lai mắt xanh, tôi sớm muộn gì cũng phải đánh gãy tứ chi bách hải của ngươi, đừng để tôi nhìn thấy ngươi lần nữa!"

Tầng cao nhất của cao ốc Thương Đỉnh, thân thể Ngô Nhân hơi cứng đờ, nàng thật sự sợ gặp phải một "người hồ đồ", không nói hai lời, đánh nàng một trận, vậy coi như nàng mất hết mặt mũi, hiện tại bên người còn không có người máy và bảo tiêu đi theo.

Lúc này, Liễu Vân bạn học Vương Huyên ở thời đại học đi lên, giật giật ống tay áo Vương Huyên, nói: "Hôm nay cậu đừng nói thêm gì nữa cả, cứ tính như thế đi, Lăng Vi bị cha mẹ của nàng mang theo. . . Cùng cha mẹ nhà trai gặp mặt."

Quả nhiên, so với dự đoán của Vương Huyên không khác biệt nhiều lắm, hắn nhẹ gật đầu, không nói gì, nếu đã sớm tách ra, hắn không có quyền can thiệp vào sinh hoạt của người khác.

Liễu Vân lại nhỏ giọng nói với hắn vài câu, nhà trai họ Ngô.

Vương Huyên lập tức hiểu rõ, vì cái gì sau khi Ngô Nhân nhìn thấy hắn xuất hiện, vẻ mặt trở nên không tốt như vậy.

"Chu gia, Lăng gia, Ngô gia, trên phương diện làm ăn hình như gặp chuyện phiền phức, cho nên chị Ngô Nhân hôm nay tâm tình không được tốt lắm, tính tình có chút thất thường, cô ấy ngày thường không phải như thế." Liễu Vân nói cho hắn biết.

Vương Huyên lau mắt nhìn nàng, bạn học nữ này nhìn rất yếu đuối, nhưng kỳ thật mạnh vì gạo, bạo vì tiền, EQ rất cao, thông qua quan hệ Lăng Vi, chỉ mới quen biết không bao lâu, đã cùng Ngô Nhân, Chu Đình và những người khác quen thuộc như vậy, trở thành khuê mật, thực sự có chút không đơn giản.

Đồng thời hắn ý thức được, hôm nay người động thủ trong Thanh Thành sơn còn có người Ngô gia, hắn chỉ có thể nói xin lỗi rồi, phá hủy "sinh ý" ba nhà các ngươi.

Nghĩ tới đây, Vương Huyên không tự kìm hãm được nở nụ cười, hắn nhìn về phía Ngô Nhân, nói: "Thật có lỗi, tạm biệt!"