Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 24: Cướp Đi Thành Quả (2)




Sau khi có người phía sau phát giác, lập tức tăng tốc đuổi theo, Vương Huyên không có khách khí, trực tiếp dùng súng năng lượng bắn tới để cảnh cáo.

"Thanh Mộc, Hắc Hổ, mọi người trở về rồi sao?" Vương Huyên hét lớn, vẫn giả giọng như cũ.

Phương xa truyền đến động tĩnh, trải qua một thời gian dài, Thanh Mộc, Hắc Hổ và những người khác đang trên đường về.

"Đuổi theo!"

Cô gái ở phía sau quát lên, một đám người lập tức nhanh chóng đuổi theo.

Người đàn ông thực lực cường đại kia là người đáng sợ nhất, vô thanh vô tức, nhiều lần muốn tới gần Vương Huyên, đều bị hắn dùng súng năng lượng bắn lui.

"Rống!"

Chỗ sâu trong thông đạo dưới lòng đất, truyền đến tiếng rống của Thanh Mộc, hắn cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra ở bên này, dẫn người nhanh chóng chạy đến.

Địa hình thông đạo dưới mặt đất rất phức tạp, Vương Huyên bỗng dưng dừng bước, nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp, sau đó hướng phía phía trước xạ kích.

Quả nhiên, trong chùm sáng rực rỡ, lại nhìn thấy người đàn ông xuất hiện ở một ngã ba khác, vừa rồi đang chuẩn bị phục kích hắn.

"Kim Xuyên, anh tới đây làm gì?" Giọng nói Thanh Mộc truyền đến, tốc độ của hắn rất nhanh, đã xông tới, cùng người đàn ông kia giằng co.

Vương Huyên lập tức mở miệng: "Thanh Mộc, tôi lấy được quyển da thú màu bạc do phương sĩ Tiên Tần lưu lại, đám người này nói là tới tiếp ứng chúng ta, muốn từ trong tay của tôi lấy đi kinh quyển."

Hắn đơn giản mà trực tiếp nói ra quá trình.

"Kim Xuyên, anh thật giỏi nha, muốn tới đây cướp đi thành quả, có phải quá phận rồi hay không? !" Thanh Mộc nghe xong lập tức tức giận.

Đồng thời, hắn rất vui, bọn hắn chỉ lấy được một cái rương trống, mà Vương Huyên lưu lại vậy mà tìm được truyền thừa chân chính.

Kim Xuyên hơi áy náy, nói: "Thanh Mộc, tôi và anh đều biết, đồ vật lần này không tầm thường, anh đừng trách tôi."

"Anh cũng mang theo thủ hạ đến cướp, còn nói tôi đừng trách anh? !" Thanh Mộc cười lạnh.

Kim Xuyên nghiêm túc không gì sánh được, nói: "Anh yên tâm, tôi chỉ nhìn một lần, lập tức trả lại, tuyệt đối không cướp đi thành quả của các anh, tôi thề."



"Không được, anh chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi, không thể cho anh xem." Thanh Mộc trực tiếp cự tuyệt.

Kim Xuyên vung tay lên, những người hắn mang tới lập tức hướng về nơi ẩn thân của Vương Huyên bao vây.

Thanh Mộc lạnh giọng nói: "Anh dám động thủ với chúng tôi, anh không được quên, tổ chức thám hiểm của chúng ta hận nhất là đấu đá nội bộ và liều mạng với nhau, người nào gây nên, đến lúc đó sẽ bị các bộ nhân mã khác vây quét, mặc kệ anh trốn ở cựu thổ, hay là trốn ở tân tinh, không có một con đường sống!"

Kim Xuyên lắc đầu, cười nhạt nói: "Không, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là cùng anh luận bàn, những người tôi mang tới chỉ muốn cùng Tiểu Vương luận bàn, sẽ không xuất hiện đổ máu."

Nói đến đây, hắn ra lệnh với những người kia: "Các cậu không nên dùng súng, vì biểu hiện thành ý, đều đặt ở trên mặt đất."

Hắc Hổ, Phong Tranh và những người khác đang ở cách đó không xa, ở trong thông đạo quát lớn, cảnh cáo Kim Xuyên và những người kia không nên khinh cử vọng động.

Thanh Mộc hét lên: "Tiểu Vương, bảo vệ tốt đồ vật cậu có được, dựa theo tổ chức chúng ta ước định, cậu chỉ cần nộp lên một nửa đồ vật thám hiểm, cho nên, đó là chiến lợi phẩm của cậu, tuyệt đối không nên để cho người ta cướp đi thành quả mà bản thân đạt được!"

Vương Huyên gật đầu, hắn đối với kẻ đến sau rất khó chịu, nếu như không phải hắn cảnh giác, thật sư đã bị đoạt mất, sống sót có lẽ không có vấn đề, nhưng kim thư, ngân quyển khẳng định sẽ bị những người này cướp đi.

Vương Huyên chắc chắn sẽ không nương tay với bọn hắn, những người này muốn đoạt đồ của hắn, hiện tại càng không hỏi ý hắn, liền muốn nhìn kinh quyển, xem Tiểu Vương tôi không ra gì à?

Những người kia đặt súng năng lượng xuống đất, mượn nhờ địa hình ép tới gần, đem Vương Huyên bao vây, càng ngày càng gần.

Vương Huyên không nói gì, an tĩnh chờ đợi, thẳng đến khi có người đột nhiên tấn công tới, hắn mới hai tay cầm súng, bắn tới liên tục.

Phù phù! Phù phù!

Có vài người rơi xuống đất, bất tỉnh, cũng có cao thủ nhanh chóng lui lại, thành công né tránh.

"Người trẻ tuổi kia cái gì cũng không thèm để ý, đều nói rồi, chúng tôi tay không dùng cựu thuật luận bàn, hắn lại nổ súng!" Có người bất mãn la lên.

Vương Huyên xem như không thấy, đối với các ngươi không thèm để ý? Sao có thể!

Đám người này ban đầu muốn phục kích hắn, cướp đi chiến lợi phẩm của hắn, bây giờ còn mặt mũi nào nói như vậy.

Rốt cục, Hắc Hổ, Phong Tranh dẫn đầu chạy về, trực tiếp "không để ý" giết tới, lấy cựu thuật đối kháng, nhằm vào những người kia.

"Tiểu Vương, cậu đừng để ý đến bọn họ, đánh cho bọn họ lộ mặt nạ đi." Thanh Mộc hét lên, hắn đang giằng co với Kim Xuyên, đối với tình hình bên này rất yên tâm.



Vương Huyên quan sát thấy thủ hạ Kim Xuyên mang tới còn có vài người trẻ tuổi chưa có ai đối đầu, trong tay bọn họ cũng không có vũ khí nóng.

Vương Huyên đi tới, không nói nhiều, hai tay phát ra âm thanh như sấm sét, hắn vận dụng thể thuật Kim Cương Quyền, một mình xâm nhập vào trong những người kia.

Trong nháy mắt, khu vực này vừa có âm thanh quyền cước vừa có tiếng gió gào thét, mặt đất bị giẫm lên xuất hiện nhiều vết nứt, lực công kích của Vương Huyên khiến cho đám người đó sợ hãi, còn trẻ như vậy đã là cao thủ cựu thuật, thực sự hiếm thấy!

Ầm!

Trong chốc lát, một cô gái trong số đó bị đá trúng, phun máu, bay ra ngoài, đâm vào trên vách đá, xụi lơ.

Răng rắc!

Tiếp theo, lại có một nam tử trẻ tuổi bị Vương Huyên dùng Kim Cương Quyền đánh trúng giáp vai, xương cốt liền bị đứt gãy, hắn kêu rên, ngã sấp xuống trong đống đá.

Phốc!

Trong lúc giao thủ kịch liệt, người thứ ba bị Vương Huyên lăng không đá một cước, ba cây xương sườn đứt gãy, trong miệng không ngừng phun máu, ngã xuống tại chỗ, không đứng dậy được.

Chỉ trong thời gian rất ngắn, Vương Huyên liên tục xuất thủ, lần lượt đem năm người đánh bại, đồng thời hắn tiếp tục lao nhanh tới đối thủ của Hắc Hổ, Phong Tranh.

Hắc Hổ, Phong Tranh chạy nhanh, quay trở về trước những người khác, mỗi người đều chống lại vài đối thủ.

Hiện tại Vương Huyên lao tới, trực tiếp đem một người bên trong đánh bay ra xa bảy, tám mét, miệng hắn ho ra máu, vùng vẫy nửa ngày cũng không gượng dậy nổi.

Đây chính là một đám người trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, đã luyện cựu thuật từ rất sớm, kết quả vẫn bị Vương Huyên đánh ngã vài người, có người bị gãy cánh tay, gãy xương sườn.

"Không đánh nữa." Kim Xuyên nhìn thấy tình hình không đúng, lập tức hô dừng tay, nói: "Nhìn không ra, dù chỉ là người mới, có thể mạnh mẽ đến như vậy, quan trong nhất là cậu ẩn giấu quá sâu, những thủ hạ lão luyện của tôi đều đánh không lại, lần này thất sách rồi, trừ tôi ra không có một cao thủ nào khác tới."

"Thanh Mộc, cứ tính như vậy đi? Tôi thiếu anh một nhân tình, lần sau trả lại anh!" Kim Xuyên hạ giọng nói.

Thanh Mộc gật đầu, nói: "Được, lần sau đem kinh văn gia truyền Bạch Hổ Chân của anh cho tôi xem một chút, như thế nào?"

"Đi!" Kim Xuyên dẫn mọi người đi.

"Chúng ta cũng đi!" Sau khi Thanh Mộc tập hợp các nhóm, mang theo đám người nhanh chóng rời khỏi địa cung, không mất bao lâu đã ngồi lên phi thuyền, thuận lợi rời khỏi Thanh Thành sơn.