Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 22: Sách Da Thú Màu Bạc (2)




Hai người hợp lực đẩy tảng đá lớn, âm thầm đánh giá, phán đoán khi nào sẽ va chạm nhau, hai người chuẩn bị các phương vị xạ kích khác nhau, nhân số chiếm ưu thế, tự nhiên phần thắng lớn hơn.

Nhưng mà, sự tình nằm ngoài dự tính, bọn hắn đánh giá thấp lực lượng Vương Huyên, đối phương đột nhiên tăng tốc, thay đổi tốc độ chậm chạp ban nãy.

Hiện tại, cả hai tay Vương Huyên đẩy tảng đá lớn, giống như là một đoàn tàu lửa gào thét, va chạm cực mạnh.

Ầm!

Hai khối đá lớn đột nhiên đụng mạnh vào nhau, hai người kia phán đoán sai, trực tiếp bị một lực lượng khổng lồ đánh bay ra ngoài, bị thương không nhẹ.

Một người trong đó kêu rên, đầu đập lên vách đá, máu tươi chảy uống, trước mắt biến thành màu đen, bất tỉnh.

Một người khác bị đụng bay, thân ở giữa không trung liên tiếp nổ súng.

Vương Huyên mạnh mẽ dùng thân thủ tránh đi, cũng nổ súng phản kích, độ chính xác có hạn, mấy luồng sáng đảo qua, tất cả đều không có trúng mục tiêu, khiến hắn thật sự rất xấu hổ.

Hắn run tay một cái, đem chủy thủ trên người ném ra ngoài, phụt một tiếng, cắm trên đầu vai người kia, cảm giác đau đớn làm hắn kêu thảm.

Vương Huyên không còn gì để nói, dùng súng năng lượng còn không chính xác bằng sử dụng vũ khí lạnh, hắn cúi thấp đầu, né tránh đường đạn của Chu Vân, thuận tay nhặt một viên đá, phịch một tiếng, đem đầu vai bị chủy thủ xuyên thủng của người kia đập cho máu me đầy mặt, bất tỉnh ngay lập tức.

"Hắc!" Chu Vân vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, bởi vì, hắn đã cầm được quyển da thú vào trong tay, hắn không nhịn được hét lên thật to.

Nhưng, hiện tại còn chưa phải là thời điểm vui mừng, hắn để cho mình tỉnh táo lại, trốn ở phía sau tảng đá, không ngừng bắn tới Vương Huyên.

Vương Huyên bắn trả, hiệu quả không tốt lắm.

Hắn ngồi xổm ở phía sau một tảng đá, đặt súng năng lượng xuống, gỡ xuống trường đao, trực tiếp ném ra ngoài.

Chu Vân trốn ở phía sau một tảng đá lớn, ngay cả đầu còn chưa lộ ra, chỉ là thỉnh thoảng giơ một cánh tay lên dùng súng bắn lén, đột nhiên trong lòng hắn chợt cảm thấy ớn lạnh, hắn vừa giơ súng năng lượng lên, liền nghe được tiếng răng rắc, súng năng lượng đã bị gãy.

Hắn phản ứng cực nhanh, nhanh chóng thu tay lại, một đao quang như tuyết xẹt qua, thật ra đây là một thanh đao hợp kim, chém đứt súng năng lượng, cũng chém tới tay của hắn, máu tươi chảy đầm đìa, dọa hắn cả người toát mồ hôi lạnh.

Nếu như vừa rồi hắn phản ứng chậm một chút nữa thôi, bàn tay sẽ bị cắt đứt, đồng thời đao hợp kim cũng thiếu chút nữa bổ trúng đỉnh đầu của hắn, xẹt ngang da đầu.



Vương Huyên thấy thế, trực tiếp lao nhanh tới, tiếp cận Chu Vân, thậm chí còn không thèm đi nhặt súng năng lượng trên đất, bởi vì hắn cảm thấy ở cự ly gần, sử dụng cựu thuật còn đáng tin cậy hơn nhiều.

Chu Vân thấy thế lập tức cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, điềm nhiên nói: "Cậu dám cùng tôi cận chiến chém giết, chết cũng không biết chết như thế nào, tôi luyện chính là siêu thuật!"

Hắn cũng lao lên, lực lượng mười phần, đối phương dùng tư thế cựu thuật giết tới, thuần túy là muốn chết.

Hắn cao 185 cm, thể trạng cường tráng, lúc này toàn thân xuất hiện lam vụ màu lam nhạt, ở giữa bàn tay càng phát ra lam quang, Chu Vân cười lạnh, hướng Vương Huyên đánh tới.

Hắn cảm thấy, siêu thuật của bản thân có thể trực tiếp đem thân thể đối thủ đánh xuyên, có khuynh hướng nghiền ép, đối phương căn bản không ngăn cản được lực lượng kinh khủng của hắn.

Bởi vì, hắn đã sơ bộ chạm đến vật chất siêu tự nhiên!

Theo Chu Vân, lần gặp gỡ Vương Huyên trước đó, đơn thuần là chuyện ngoài ý muốn, khó có thể tìm ra một vài người trẻ tuổi có thành tựu trong cựu thuật.

Người con lai mắt xanh trước mắt này, muốn bằng con đường cựu thuật cùng hắn đối kháng? Hắn cảm thấy bản thân người đó đang cầu xin hắn hành hạ, chờ hắn xử lý!

Vương Huyên rất bình tĩnh, ngay cả lông mày cũng không có nhíu lại, lần này hắn không có sử dụng Ngũ Tạng Lôi Âm Thuật, bởi vì trong lúc mơ hồ có tiếng lôi âm quá rõ ràng.

Hắn vận dụng một loại thể thuật khác—— Kim Y Thuật.

Hắn từng hỏi qua Thanh Mộc, hỏi hắn sử dụng thủ đoạn hữu hiệu nào để đối kháng siêu thuật.

Thanh Mộc từng đề cập qua Kim Y Thuật, môn này được gọi là thể thuật đao thương bất nhập chỉ khi luyện đến cấp độ cao thâm, đối với phòng ngự vật chất siêu tự nhiên cực kỳ hữu hiệu.

Vương Huyên đã từng luyện qua, mà lại có chút thành tựu.

Hiện tại thi triển, bề mặt thân thể hắn lập tức kéo căng, có kim hà nhỏ xíu chợt lóe lên.

Oanh!

Chu Vân cảm giác giống như là bị một vách núi đụng phải, cả người đằng vân giá vũ, bay nhanh ra ngoài, đồng thời bàn tay truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, lam quang bám vào bị đánh tan.

Trong lòng của hắn khó chịu muốn chết, sau khi luyện thành tân thuật, chỉ mất hai ngày ngắn ngủi, trước sau bị hai người trẻ tuổi đánh bại, quan trọng nhất là, hắn là con lai!

Hắn gầm lên, thân thể lảo đảo rơi trên mặt đất, tiếp tục đứng dậy, muốn phản kích.



Kết quả, bàn tay của đối phương mang theo bao tay phòng ngự lần nữa đánh tới, ầm một tiếng, ngay lập tức làm cho hai tay Chu Vân đẫm máu, rách gan bàn tay, móng tay bị bong tróc, cơ hồ muốn rụng xuống.

Ầm!

Chu Vân cảm giác đau đớn một hồi, bị đối phương đập vào trên cánh tay, rắc một tiếng, hắn nghe được tiếng xương nứt gãy vang lên.

Xoẹt!

Sau một khắc, hắn cảm thấy trước ngực lạnh lẽo, quần áo lần nữa bị xé mở, quyển da thú màu bạc kia bị cướp đi.

"Không!" Chu Vân biệt khuất không gì sánh được, nhịn không được gầm lên.

Nhưng mà khoảnh khắc tiếp theo, hắn liền an tĩnh lại rất nhiều, Vương Huyên một quyền nện trên mũi của hắn, rắc một tiếng, xương mũi đứt gãy, hắn bay ra ngoài.

Khi thấy Vương Huyên đi tới, ôm lấy một tảng đá to lớn như trái bóng rổ, toàn bộ sự tức giận trong lòng Chu Vân biến mất, không dám kêu to.

Hắn che mũi, cố gắng nở nụ cười tươi rói, nói: "Bằng hữu, cậu rất mạnh, so với cái tên họ Vương lợi hại hơn rất nhiều, Chu Vân tôi phục. Cùng nhau kết giao bằng hữu, đừng hạ sát thủ, dù sao tôi đến từ Chu gia, là con trai của Chu Minh Hiên, cậu có lẽ không thèm để ý, nhưng là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao nếu như tôi chết đi, Chu gia khẳng định sẽ điều tra ra. Bằng hữu, xin hãy giơ cao đánh khẽ."

Sau đó, hắn thấy người con lai có đôi mắt xanh đột nhiên đem tảng đá lớn như bóng rổ hướng phía đầu của hắn đập tới!

Ầm!

"A. . ." Chu Vân kêu thảm, thanh âm trở nên im bặt.

Hắn phát hiện chính mình không chết, cũng không có truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, hòn đá kia chỉ đập xuống đất, xẹt qua da đầu của hắn, chấn cho hai tai hắn bị ù, cả người đều là mồ hôi lạnh, thực sự bị dọa, hắn vừa rồi cảm thấy bản thân vừa gặp qua Tử Thần.

"Bằng hữu, cảm ơn cậu không giết tôi!" Hắn lại có chút cảm động, còn sống thật là tốt, có loại cảm giác muốn khóc.

Ầm!

Vương Huyên đá trúng đầu của hắn, khiến hắn bất tỉnh.

Sau đó, Vương Huyên nhanh chóng lật xem quyển da thú màu bạc, im lặng đọc, nhất định phải âm thầm ghi nhớ toàn bộ trong lần đọc đầu tiên!