Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 17: Cuối Con Đường Cựu Thuật (2)




Sau khi Chu Khôn rời đi không bao lâu, Vương Huyên trầm mặc nghĩ về con đường cựu thuật.

"Có thể nhìn thấy điểm cuối cùng không? Viễn cảnh thật ảm đạm. Nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục tiến về phía trước, muốn nhìn thấy điểm cuối của con đường, tôi muốn ở nơi đó tiếp tục thăm dò nó." Vương Huyên tự nói.

Tần Thành tiến đến gần, nói: "Lão Chu thật có ý tứ, loáng thoáng nói cho chúng ta biết không ít tin tức."

Vương Huyên gật đầu.

Sau đó không lâu, hắn cùng Tần Thành chào tạm biệt mọi người, rời khỏi nơi đây.

"Trước khi rời đi, tôi phải đi xử lý tình cảm của mình, lão Vương, tôi trước tiên biến mất hai ngày, phải đi ổn định hậu viện." Tần Thành lẩm bẩm trên đường.

Hắn say lắm rồi, không có cách nào lái xe được nên có người chuyên đưa bọn hắn trở về.

Trên thực tế, giữa trưa ngày thứ hai, Tần Thành lần nữa xuất hiện ở trước mặt Vương Huyên, hai mắt đỏ ngầu, như người mất hồn, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

"Tôi hào hứng nói cho nàng biết tôi sẽ đi Tân Nguyệt, về sau có cơ hội đi đến tân tinh, kết quả là cô ấy rất lạnh lùng nói cho tôi hai chữ chia tay."

"Tôi nói, tôi chắc chắn sẽ trở về, đón em đi theo, cô ấy lại nói, sẽ không chờ tôi!"

"Quá tuyệt tình, cô ấy không nói nhiều, chỉ nói đúng sáu chữ, đơn giản mà dứt khoát!" Tần Thành chỉ muốn khóc lên.

Nhưng Vương Huyên chỉ muốn cười, cảm thấy cô gái ấy rất có ý tứ, nhất là hắn đã gặp qua nàng rồi, trước đại học năm 3, hắn đã biết người con gái ấy rất đáng tin cậy.

"Cậu không hỏi cô ấy lý do à?"

"Có hỏi, cô ấy nói không muốn phí phạm thời gian, đợi đến khi hai người chúng ta trở nên lạ lẫm, thà như vậy, không bằng sớm chia tay sẽ tốt hơn nhiều."

Vương Huyên nghe xong, có chút cảm thán: "Cô gái này coi như không tệ, quả quyết, có tính cách, không làm bộ, mà lời nàng nói đều là sự thật, tương lai tràn ngập biến số, lấy tính cách của cậu, nói không chừng không bao lâu sau thật sự đem người ta quên đi rồi."



"Lão Vương, cậu xem thường tôi!" Tần Thành tức giận, nói: "Tôi thật sự thích cô ấy!"

Vương Huyên cười cười, cố ý không quan tâm đến vấn đề đó.

Tần Thành gấp gáp, nói: "Cậu sẽ không cho rằng tôi thích Triệu Thanh Hạm chứ? Làm sao có thể! Tôi nói cô ấy là nữ thần, đây chẳng qua là thưởng thức đơn thuần, ai sẽ cưới cô ấy làm vợ, chỉ thích hợp đứng từ xa nhìn mà thôi, khi không lại thờ một nữ thần trong nhà, hơn nữa còn không phải là người thích hợp sống chung. Nếu tôi mà có ý tưởng này thì người ta cũng phải trốn tránh tôi thôi, hiểu không. Tôi nghĩ, nàng đang muốn chọn lão Vương cậu đấy, không thèm nghĩ tới tôi dâu."

"Cậu có biết nói chuyện hay không? Cái gì mà chọn hay không chọn, lo mà làm những việc khác đi, đừng nghĩ cô ấy sẽ chọn tôi, đừng tự biên tự diễn nữa."

"Lão Vương, cậu không nhìn ra sao, cậu rất kiêu ngạo, nếu lần sau có gặp, tôi sẽ nói một tiếng với Triệu nữ thần, nói nàng chọn cậu, cậu cũng chưa chắc đồng ý."

Vương Huyên phớt lờ hắn.

Tần Thành thấy hắn bình tĩnh như thế, có chút nóng nảy, nói: "Lão Vương, cậu tranh thủ thời gian cho tôi một chủ ý đi, nếu như hậu viện không yên, tôi đi không cam tâm, giúp tôi nghĩ biện pháp đi."

Vương Huyên gật đầu, nói: "Cô gái này tôi gặp qua rồi, đã từng ăn cơm chung với nhau rồi, là một người rất tốt, cậu phải thật sự cố gắng, nếu không bỏ được thì đừng bỏ lỡ."

"Làm cách nào?"

"Chủ yếu là do địa vực ngăn cách hai người các cậu, nhưng hoạt động kinh doanh của nhà cậu có quan hệ với thâm không, là một trong những nhà cung cấp, cậu chắc chắn có thể nhờ vào mối quan hệ để tìm người đi tới đi lui truyền thư, ảnh chụp, âm thanh cho nhau thông qua con đường này, nói cho cô ấy biết, nếu có thể liên hệ thay vì phải xa cách nhau nhiều năm, không cần thiết phải chia tay bây giờ, cứ để tương lai phán xét chúng ta đi."

"Được, tôi đi đây!" Tần Thành xoay người chạy mất dạng.

Nửa giờ sau, Vương Huyên rời khỏi giáo khu, một mình đi dạo trên con đường dành cho người đi bộ, hai bên đường có rất nhiều cổ thụ ngân hạnh, lá vàng rụng đầy đất.

Hắn đi đến cuối con đường này, trực tiếp đi vào một tòa cao ốc.

Nhà cao ốc này mặc dù rất cao, nhưng người ra vào không nhiều, có chút vắng vẻ, vừa tiếp cận thang máy liền có người ngăn cản hắn.

Vương Huyên không nói gì, lấy ra danh thiếp được làm bằng vàng đưa tới.



Những người trước cửa thang máy, con ngươi hơi co lại, một người trong đó im lặng làm dấu tay xin mời, giúp hắn ấn thang máy.

Vương Huyên gật đầu, đi vào, có người ở bên cạnh đi theo hắn.

Hai người trong thang máy đi xuống dưới.

Cuối cùng, thang máy dừng ở dưới mặt đất tầng mười ba, hiếm khi nhìn thấy được số tầng dưới mặt đất.

Sau khi Vương Huyên đi ra khỏi thang máy, thích ứng một chút với không gian u tối, ánh đèn rất tí, phía dưới không giống như là kiến trúc hiện đại, ngược lại càng giống như là căn cứ địa quật được đào ra từ trong lòng núi.

Có người dẫn đường đi xuyên qua các hang động dưới lòng đất, đường đi rất khúc chiết, cuối cùng mới tiến vào một tòa thạch thất, ánh đén sáng ngời.

Bố cục của nơi này rất hiện đại, so với phòng làm việc cực lớn xa hoa không có gì khác biệt, có một người đàn ông ngồi sau bàn làm việc được làm từ gỗ lim.

"Cậu cuối cùng vẫn tới." Tóc hắn ngắn, có màu đen, trên mặt mang theo một tấm mặt nạ màu xanh, nghe giọng nói chắc khoảng hơn bốn mươi tuổi, là người đàn ông trung niên.

"Tôi đã tốt nghiệp, đã rời khỏi lớp thí nghiệm cựu thuật, hiện tại là người tự do." Vương Huyên bình tĩnh đáp.

"Đinh!"

Người đàn ông mang mặt nạ màu xanh trong tay phát ra âm thanh thanh thúy, giống như là kim ngọc va chạm.

Con ngươi Vương Huyên lập tức co rút lại, hắn thấy trong tay người đàn ông đang cầm là cái gì, chính là hai thẻ trúc màu vàng, Lâm giáo sư từng nói qua loại kỳ vật này!

"Ồ, cậu cũng biết loại vật này? Chỉ cần cậu đưa ra lựa chọn, tôi sẽ đưa cho cậu một thẻ."

Người đàn ông mang mặt nạ màu xanh nhẹ nhàng ném tới, một thẻ trúc màu vàng rơi vào trong tay Vương Huyên, nặng nề ấn vào tay hắn.

Vương Huyên cúi đầu, trên thẻ trúc màu vàng có hình chạm khắc!