Tham Hoan

Chương 59




Ngày Thẩm Dĩnh Dư sinh ra, trước đó Thẩm gia chưa từng hỗn loạn như vậy, lúc ấy, Thẩm Gia Mộc vừa từ quân đoàn trở về để chăm sóc Lâm Tiểu Kiều hai ngày. Mấy ngày hôm trước nghe người trong nhà nói dạo gần đây cô ăn cái gì cũng không vào, tâm trạng không tốt lắm, anh vội vàng xin nghỉ phép rồi nhanh chóng chạy về nhà, nào ngờ đêm đó bé cưng ở trong bụng mẹ liền muốn chui ra.

Khi đó Lâm Tiểu Kiều đang nằm trên giường nhìn lên trần nhà để đếm cừu, Thẩm Gia Mộc tắm rửa xong liền nằm xuống cạnh cô, anh đặt tay lên bụng rồi xoa nhẹ, đôi môi hôn một cái lên sườn mặt xinh đẹp của cô: “Hôm nay bé cưng có ngoan không? Cũng sắp đến ngày rồi, ba đợi không nổi muốn nhìn thấy bé cưng lắm rồi.”

Cô nghe xong lời anh nói thì không khỏi nở nụ cười, cơ thể bất giác dựa vào phía sau, rúc vào trong lòng anh, ôm bụng, cô nghiêng đầu hôn lên môi anh một cái: “Bây giờ con nghe làm sao mà hiểu được? Nghe người ta nói tuần thứ 27 là bé cưng có thể ghi nhớ giọng nói của ba đó, đáng tiếc lúc đấy anh không có ở đây, bây giờ anh nói chuyện con làm sao mà nghe được?”

Thẩm Gia Mộc kiểm soát sức lực trong lòng bàn tay rồi nhéo cô một cái, thế nhưng trong mắt lại tràn đầy áy náy: “Xin lỗi, lúc vất vả như vậy anh lại không thể ở bên cạnh để chăm sóc cho em. Đợi đến lúc sinh con xong em đến chỗ anh có được không? Có con cũng không sao, buổi tối anh sẽ chăm sóc nó, buổi sáng em trông nom một chút là được, nếu thực sự không được thì trong quân đội nhiều người như vậy, cứ tùy tiện tìm người giúp đỡ là được mà.”

Lâm Tiểu Kiều buồn cười đánh vào mu bàn tay anh một cái, cô nhắm mắt lại chậm rãi nói: “Ném con gái của mình vào nhà người khác, anh cam lòng sao? Coi như là anh độc ác như vậy thì em cũng sẽ rất đau lòng đó. Đến chỗ anh là chuyện sớm muộn, thế nhưng trước tiên còn phải ở cữ một tháng, rồi tiệc đầy tháng con mình cũng phải tổ chức nữa mà. Sau tiệc đầy tháng là chúng ta sẽ đến chỗ anh, chẳng qua, lúc con đi học, anh cứ nghĩ đi, đến lúc đó em cũng phải dẫn con trở về.”

“Ừm, anh muốn thương lượng với em một chuyện...” Thẩm Gia Mộc xoa xoa mặt cô, trưng cầu ý kiến của cô, “Trước kia ba có đề cập qua đến biện pháp để điều anh đến bộ phận kỹ thuật, chẳng qua, sau khi đến đó, công việc ở đấy chủ yếu toàn là những chuyện vụn vặt, cả ngày đều ngồi trong phòng làm việc. Anh cảm thấy điều đó rất trái ngược với dự tính phục vụ trong quân đội lúc đầu, đó không phải là cuộc sống quân ngũ anh muốn, cho nên... Anh vẫn muốn ở trong quân đoàn, em có ý kiến gì không?”

Lâm Tiểu Kiều hiểu rõ người đàn ông trước mặt này mê mẩn cuộc sống của một người lính biết bao, lúc trước gả cho anh không phải cũng bởi anh là một người đàn ông chính trực sao? Đó là những lần lăn lộn trên đất cát trong doanh trại rồi tích lũy được khí chất của một người đàn ông, Lâm Tiểu Kiều thích đàn ông như vậy, cô cũng không muốn Thẩm Gia Mộc trở thành con buôn như Lâm Lạp. Bởi vậy, đối với quyết định của anh cô cũng không hề phản đối.

“Thẩm Gia Mộc, anh là người đàn ông của em, là người chống đỡ cả bầu trời cho em, cho nên em tin rằng mỗi quyết định của anh đều có lí do và lập trường riêng. Em chưa bao giờ nghĩ rằng anh hay là em sẽ không tín nhiệm người kia cả. Vì vậy, anh muốn làm gì thì cứ việc làm đi, chỉ cần anh nhớ kỹ rằng em và bé cưng vẫn đang ở nhà chờ anh là được rồi.”

Thẩm Gia Mộc nghe thấy vậy thì trong lòng rất ấm áp, tình cảm bộc phát, anh đang chuẩn bị phân tích thổ lộ một phen thì đột nhiên thấy cơ thể của Lâm Tiểu Kiều căng cứng lại, cô ôm bụng, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra. Anh chưa từng thấy phụ nữ sinh con cho nên tay chân rất bối rối, quần áo cũng không kịp thay mà đã nhảy xuống giường, nửa người trên để trần rồi chân không chạy tới gõ cửa phòng ba mẹ.

Tần Tĩnh vội vã mặc quần áo ra mở cửa lại chỉ thấy con trai đang ôm Lâm Tiểu Kiều nói liên tục. Bà đi tới bảo Thẩm Gia Mộc mặc quần áo rồi để anh ôm Lâm Tiểu Kiều xuống lầu, lái xe đã chờ sẵn từ lâu. Trên đường, Lâm Tiểu Kiều vẫn nắm chặt bắp đùi, nhịn đau để không kêu thành tiếng, thậm chí cô còn nhìn Tần Tĩnh cười yếu ớt: “Mẹ, hình như nước ối vỡ rồi.”

Ở trong bệnh viện, ngược lại lại chưa được bao lâu, Thẩm Gia Mộc đã ôm thân thể nho nhỏ của một bé gái, không kiềm chế nổi mà chỉ muốn hét lên. Bé cưng trắng nõn hồng hào như vậy là kết tinh của anh và người phụ nữ anh yêu nhất trên đời này, là người phụ nữ của anh mang thai mười tháng rồi vì anh mà sinh ra một bảo bối...

***

“Bế con bế con...” Thẩm Dĩnh Dư ôm chân Thẩm Gia Mộc rồi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lên cười ngây ngô.

Thẩm Gia Mộc khom lưng ôm cô bé lên, lại nắm lấy cánh tay bé rồi nâng người lên thật cao. Cô nhóc hét chói tai, quơ tay muốn túm lấy tóc của ba, cười đến mức nước miếng cũng chảy ròng ròng. Lâm Tiểu Kiều ở trong phòng bếp vừa nghe thấy tiếng của con gái, trong tay vẫn cầm chặt dao phay, vừa chạy ra thì đã thấy Thẩm Gia Mộc đang trêu đùa khiến cô nhóc cười đến vui vẻ, cô lại thấy hai chân Thẩm Dĩnh Dư đang lao thẳng rồi vọt lên giữa không trung thì liền bị dọa sợ không nhẹ, nhanh chóng bước lên phía trước ngăn cản: “Anh thả con bé xuống đi, nếu chẳng may té ngã thì làm sao bây giờ?”

Thẩm Gia Mộc ôm con gái vào trong ngực, vẻ mặt đau khổ: “Làm sao bây giờ? Mẹ không vui, Dĩnh Dư tự chơi một mình có được không, ba vào phòng bếp giúp mẹ nấu cơm nhé?”

Đôi mắt to tròn của cô nhóc cười đến mức cong lên, ôm cổ rồi hôn lên mặt ba một cái thì liền ngoan ngoãn ngồi lên ghế sofa xem phim hoạt hình. Lâm Tiểu Kiều vừa trở lại phòng bếp chưa đầy một phút thì tay của Thẩm Gia Mộc đã không thành thật quấn lấy cô. Cô lấy khuỷu tay đẩy một cái, trừng mắt rồi tiếp tục xào rau.

Đã lâu rồi Thẩm Gia Mộc chưa chạm vào cô, anh không nhịn được liền ôm cô cọ lên cọ xuống, chỗ nào đó vừa thô vừa nóng dính trên người cô. Lỗ tai của Lâm Tiểu Kiều đỏ ửng, quay đầu đi, né tránh nụ hôn của anh, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: “Buổi tối... Dĩnh Dư vẫn đang ở bên ngoài...”

Thẩm Gia Mộc vô cùng buồn bực, hung hăng thúc một phát vào cái mông vểnh cao của cô: “Biết rõ đêm nay phải đi đến thành phố lân cận, em đùa anh à?”

“Khụ khụ...” Lúc Lâm Tiểu Kiều thấy Thẩm Gia Mộc bực tức như vậy thì không nhịn được liền nở nụ cười, “Không phải mấy ngày tiếp theo anh đều rảnh sao? Em cũng đã cho anh nhiều lợi ích như vậy, anh lại vẫn chưa thỏa mãn?”

Thẩm Gia Mộc nhớ tới phúc lợi của mấy ngày kế tiếp, hít sâu một hơi, anh tạm thời buông người trong lòng ra.

***

Ánh mắt Thẩm Dĩnh Dư rất nhanh liền dính vào một chỗ, lại ôm cánh tay ba không chịu bỏ ra, bộ dạng kia giống như chú gấu koala đang treo trên cành cây vậy. Lâm Tiểu Kiều thấy thế thì vui vẻ không ít, con gái luôn rất thích anh, đi chỗ nào cũng không quên nhắc tới ba, còn cô thì đang thả lỏng ngâm mình trong nước ấm, híp mắt mãn nguyện ăn đồ ăn vặt.

Dĩnh Dư vừa thấy bộ dạng thoải mái của mẹ mình thì liền lắc lắc thân thể nhỏ bé trong lòng ba rồi muốn đi theo. Trong lòng Thẩm Gia Mộc còn muốn nhìn bộ dáng mê hồn của Lâm Tiểu Kiều, chỉ mong sao con gái lập tức chui vào trong chăn đi ngủ, thế nhưng Dĩnh Dư lại xoay qua xoay lại trong ngực tựa như một con rắn nhỏ rồi kêu: “Tắm bồn tắm, tắm bồn tắm... Ba, tắm bồn tắm...”

Đối với con gái, Thẩm Gia Mộc luôn không có nguyên tắc nào cả, cho dù giờ phút này cực kỳ không tình nguyện, thế nhưng anh lại vẫn không muốn từ chối con mình. Ôm thân thể nho nhỏ của cô bé rồi ngâm vào trong nước ấm, Tiểu Dĩnh Dư thoải mái nhấc đôi chân ngắn đạp lên mặt nước, miệng thì hát: “A a a a a.... Tắm bồn tắm, tắm rửa rồi trở thành mỹ nữ, tôi là mỹ nữ nhỏ, còn mẹ là mỹ nữ nho nhỏ!”

Thẩm Gia Mộc nghe thấy vậy thì cười không ngừng, lau hết nước trên mặt cho cô nhóc rồi hỏi: “Vì sao mẹ lại là mỹ nữ nho nhỏ?”

“Bởi vì mẹ không xinh đẹp bằng con, con là mỹ nữ nhỏ, vậy thì mẹ phải là mỹ nữ nho nhỏ...” Cô nhóc chơi đùa rất vui vẻ, lắc lắc bím tóc, nghĩ một lúc, cô bé lại đắc ý nói, “Ba là mỹ nhân lớn! Ba đẹp nhất, cho nên ba là mỹ nhân lớn!”

Trong quan niệm của trẻ con, cứ đẹp thì chính là mỹ nhân, trong mắt bạn nhỏ Thẩm Dĩnh Dư, ba là người đẹp nhất, cho nên, đương nhiên anh chính là mỹ nhân lớn. Thẩm Gia Mộc ngẩn người tại chỗ, sống gần ba mươi năm lại có thể bị con gái gọi là mỹ nhân lớn! Lâm Tiểu Kiều cười đến mức không thẳng lưng lên được, dường như Thẩm Dĩnh Dư cảm thấy là mẹ đang cười chính mình, cô nhóc liền hếch cái mũi lên như muốn khóc, miệng cũng méo xệch: “Mẹ là trứng thối, mẹ không phải là mỹ nữ nho nhỏ, mẹ xấu lắm!”

“Vâng, mẹ xấu... Mẹ không phải là mỹ nữ nho nhỏ, ba con là mỹ nhân lớn!” Lâm Tiểu Kiều nói xong thì không dừng được lại nở nụ cười.

Thẩm Gia Mộc cắn răng, dỗ cho con gái ngủ thiếp đi, cẩn thận đặt con nằm lên giường, lúc này anh mới xoay người quay lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Tiểu Kiều. Cô cảm thấy rõ ràng hơi thở nguy hiểm nên muốn đứng lên chuẩn bị chạy, nhưng sao Thẩm Gia Mộc có thể dễ dàng buông tha như vậy, anh nhanh chóng nhảy lên từ phía sau ôm rồi chặt lấy cô.

Lâm Tiểu Kiều đứng ở trong nước, cảm thấy máu trong toàn thân đều xông tới tận óc, cô có chút choáng váng rồi thuận thế ngã ngay vào trong lòng Thẩm Gia Mộc. Thẩm Gia Mộc cười ha hả, một bàn tay linh hoạt cởi khăn tắm của cô ra, trực tiếp úp lên chỗ đẫy đà của cô. Lâm Tiểu Kiều nhỏ giọng thở gấp đẩy anh ra: “Dĩnh Dư...”

“Con bé ngủ rồi, con nhóc ngủ say lắm, chỉ cần em không hét lên là con bé sẽ không tỉnh lại đâu.” Thẩm Gia Mộc nói xong lại nhớ lại lúc nãy cô cười rất vui vẻ, cơn tức liền xông lên. Hai người vẫn ở tư thế ngồi, Thẩm Gia Mộc nâng mông của cô lên, hai người kéo ra một chút khoảng cách. Anh hôn lên mắt cô, dỗ cô đỡ nơi cứng rắn của anh, nhắm thật chuẩn rồi từ từ ngồi xuống.

Chỗ đó của Thẩm Gia Mộc vốn rất to, tư thế lại kích thích như thế này, Lâm Tiểu Kiều mới đi xuống một nửa liền kêu không được. Thẩm Gia Mộc dỗ một lúc, thấy không hiệu quả anh liền dứt khoát di chuyển một cái, đưa chính mình đi vào. Lâm Tiểu Kiều kinh ngạc muốn nhảy dựng lên, thế nhưng toàn thân đều nhũn như con chi chi, chỉ có thể dựa vào vai anh há miệng thở dốc.

Thẩm Gia Mộc chịu đựng sự tê dại, chờ sau khi cô thích ứng được với anh thì mới bắt đầu động tác ra vào. Chỗ thân thể tiếp xúc cùng một chỗ dưới nước phát ra âm thanh “bành bạch” xấu hổ muốn chết, mà dòng nước bị khuấy động làm nổi lên những bọt nước càng tăng thêm vẻ phong tình, Thẩm Gia Mộc thiếu chút nữa là nhịn không được định tước vũ khí đầu hàng. Cắn răng một cái, anh ôm đứng cô lên, dưới thân Lâm Tiểu Kiều vẫn đang nuốt lấy nơi to lớn đó, thân thể co rút tựa vào người anh.

Tư thế đứng như vậy càng thêm thuận tiện cho anh ra vào, Thẩm Gia Mộc ôm cô, đứng trong nước ấm ngập tới bắp chân, anh nâng mông cô lên ra vào mạnh mẽ, cứ nâng lên rồi lại hạ xuống. Lâm Tiểu Kiều không chịu nổi tư thế sâu như vậy, cô híp mắt kêu lên giống như một chú mèo nhỏ, đầu ngón chân cũng đã co quắp lại.

Đến giây phút cuối cùng, anh ôm lấy cô chuyển đến bên tường, hung hăng ra vào mấy lần, cắn lấy bờ vai trắng như tuyết của cô hỏi: “Em có yêu anh không? Hửm? Nói!”

Lâm Tiểu Kiều bị anh hung ác giày vò đến sắp khóc, cô ôm anh không ngừng lắc đầu trả lời: “Em yêu anh, em yêu anh...”

Lúc này Thẩm Gia Mộc mới thỏa mãn, đâm mạnh một phát, anh chôn ở trong cơ thể cô rồi cứ thế xuất ra ngoài...