Tham Hoan

Chương 28




Lâm Tiểu Kiều xấu hổ vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của Diệp Xa, mới đi vài bướclại cảm thấy phải nói vài điều với cậu nhóc trưởng thành sớm này, côquay lại ngồi xổm cạnh cậu bé, kéo tay cậu nói: “Cậu và mợ đã kết hônrồi, không phải đang trong giai đoạn yêu nhau.”

“Nhưng mà mợgiống như người đang yêu vậy...” Diệp Xa chỉ chỉ quyển sách bị cậu némtrên bàn trà, “Trong sách nói, người đang yêu sẽ cười khúc khích, trênmặt còn đỏ hồng, lúc mợ gọi điện thoại cho cậu đều có dáng vẻ đó. Hơnnữa, trong sách còn nói, đối với những người khác thì những người đangyêu đều có cảm giác thần bí, mợ và cậu nhỏ giọng nói chuyện như vậy, rất thần bí nha.”

“Con đọc sách gì vậy?” Lâm Tiểu Kiều đau đầu, bây giờ những cậu nhóc trưởng thành từ sớm thật quá đáng sợ.

Diệp Xa vui vẻ chạy tới bê sách đến trước mặt cô: “Ba mua cho con “bách khoa toàn thư”!”

Lâm Tiểu Kiều vừa cầm lên nhìn, “bách khoa toàn thư” cái gì, rõ ràng bìangoài viết bốn chữ to đùng “tâm sự thiếu nữ” mà. Cô đóng sách lại, nhẹnhàng gõ nhẹ lên đầu cậu một cái: “Đây không phải là “bách khoa toànthư”, đây là “tâm sự thiếu nữ”, cái này là dành cho em gái con.”

“Lúc mua ba đã nói, đây là bách khoa toàn thư của em gái mà.” Diệp Xa xoachỗ bị đánh, bĩu môi oán trách, “Không phải là kiến thức nào cũng giốngnhau sao? Em gái có thể đọc, con cũng có thể! Chẳng qua là con khôngthực sự thích nội dung trong đó lắm, rất nhàm chán.”

Lâm Tiểu Kiều cười chỉ vào trán của cậu: “Đây là dành cho con gái đọc, đương nhiên con sẽ không cảm thấy hứng thú.”

“Mợ, sau khi mợ yêu sẽ có thể có em bé sao?” Diệp Xa kéo em gái vào trongngực bảo vệ, Lâm Tiểu Kiều nhìn bộ dáng đáng thương khiến cho người khác phải đau lòng đó, khiến người ta không nhịn được mà phải ôm vào tronglòng yêu thương. Diệp Xa thấy Lâm Tiểu Kiều vẫn mím môi cười cười nhưngkhông nói lời nào, vội vàng kéo tay áo của cô nói, “Cậu nói mợ sẽ có embé, mợ đừng sinh có được hay không? Con và em rất nghe lời, con và emcũng rất ngoan, mợ đừng sinh em bé!”

“Tại sao Tiểu Xa lạinghĩ như vậy?” Lâm Tiểu Kiều chỉ cảm thấy câu hỏi của Diệp Xa kì lạ quámức, tại sao một đứa trẻ lại có thể có suy nghĩ như vậy, hơn nữa lại bộc lộ sự sợ hãi một cách sâu sắc. Cô cố gắng vuốt ve nhẹ nhàng đỉnh đầucủa cậu để an ủi, “Tiểu Xa có thể nói cho mợ nghe, tại sao con lại nghĩnhư vậy không?”

Diệp Xa chỉ bướng bỉnh ngước đầu, cố chấp nắm lấy vạt áo của Lâm Tiểu Kiều. Diệp Dao bị dáng vẻ của anh trai làmhoảng sợ, lập tức méo miệng, cố gắng giãy ra cầm lấy chiếc điện thoạichạy ra ngoài, Lâm Tiểu Kiều chỉ lo hỏi Diệp Xa nên cũng không để ý đếncô bé, cho đến khi nghe thấy âm thanh nức nở của cô nhóc vang lên.

“Cậu, anh trai liên tục kéo mợ không cho mợ sinh em bé, anh trai thật đáng sợ!”

Lâm Tiểu Kiều ôm Diệp Dao đặt lên ghế salon, Diệp Dao lại đưa điện thoạicho cô, cô tự mình nhận lấy: “Thẩm Gia Mộc, cuối cùng em cũng cảm thấychuyện này có cái gì không đúng lắm, làm sao một đứa trẻ lại có thể mẫncảm như vậy cơ chứ. Em có nghe chị anh nói bé mắc chứng tự kỉ, thế nhưng em nhìn cũng không giống lắm, có phải là có điều bí mật gì ở đâykhông?”

Thẩm Gia Mộc suy nghĩ một chút, đúng là cảm thấyDiệp Xa ở trước mặt Lâm Tiểu Kiều có hơi khác thường: “Em hỏi nó có phải nó đang sợ cái gì hay không, nhất định phải chú ý dẫn dắt nhận biết cho nó, em cũng đừng làm tổn thương nó. Theo như em nói thì nó giống nhưđang thật sự sợ hãi một điều gì vậy.”

“Vâng.” Lâm Tiểu Kiềuđồng ý, quay đầu hỏi Diệp Xa, “Tiểu Xa, cho dù mợ có hay không có em béthì cũng sẽ không quên con và Dao Dao, sau này con còn phải giúp mợ dạyem bé đấy, mợ muốn em bé hiểu chuyện giống như con vậy. Nhưng mà, con có thể nói cho mợ biết, tại sao con không thích em bé được không?”

Diệp Xa “oa” một tiếng khóc lên: “Cô đánh con, cô bảo con uống nước tiểu của em bé, rõ ràng là con chưa uống, cô còn bắt con mặc quần áo cho em bé,chạm mạnh vào ngón tay của nó cô liền đánh con! Mợ, con thích mợ, mợkhông cần em bé nữa có được không? Nếu có em bé thì mợ sẽ đánh con mắngcon.”

Lâm Tiểu Kiều vừa nghe thấy vậy, phổi cũng muốn bùngnổ, kéo Diệp Xa nói lại chuyện này cho Thẩm Gia Mộc nghe. Anh nhanhchóng gọi điện thoại cho Diệp Mặc và Thẩm Gia Giai, trong chốc lát, haingười kia đã quay trở lại. Thẩm Gia Giai vừa vào nhà đã ôm Diệp Xa khóclên, Dao Dao vừa nhìn thấy mẹ khóc cũng bắt đầu ôm hai người khóc theo.Diệp Mặc ở bên cạnh nắm chặt nắm đấm, nhếch môi, phía sau mắt kính phátra một loại ánh sáng kinh người.

Lâm Tiểu Kiều vội vàngkhuyên nhủ một nhà ba người đang khóc kia, không để ý tới việc Diệp Mặcđã ra khỏi nhà, lúc chờ Thẩm Gia Giai nổi giận lau nước mắt mới pháthiện anh đã không còn ở đây. Suy nghĩ một chút, Thẩm Gia Giai giao DiệpDao cho Lâm Tiểu Kiều, ôm Diệp Xa đuổi theo.

Dao Dao trốntrong lòng Lâm Tiểu Kiều không ngừng nức nở, cô thương yêu hôn lên mặtbé một cái, vào phòng tắm vắt khăn ấm để lau mặt cho cô bé. Diệp Dao giữ tay cô ầm ĩ muốn đi tìm mẹ, Lâm Tiểu Kiều không còn cách nào khác, đành phải ôm cô bé ra khỏi nhà. Dao Dao chỉ đường, tìm được khu nhà, cô bévừa mới chỉ vào tòa nhà kia, Lâm Tiểu Kiều đã nghe thấy tiếng khóc củaThẩm Gia Giai.

Vội vàng ôm cô bé lên lầu, trước cửa tụ tậprất nhiều người, cô không chen vào nổi, đành phải để Dao Dao trên mặtđất, dặn dò cô bé không được đi lung tung, sau đó tách đám người ra đểđi vào. Diệp Xa được Diệp Mặc ôm vào trong ngực, Thẩm Gia Giai được Diệp Mặc bảo vệ ở phía sau, cô một bên lau nước mắt một bên mắng người phụnữ trước cửa: “Nó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mà thôi, một chút tìnhthương mà cô cũng không có ư? Một người phụ nữ như cô làm sao xứng đángđể làm một người mẹ?”

“Ơ, Thẩm đại tiểu thư, tội danh nàyhơi lớn rồi đấy! Con trai của cô ở nhà chúng tôi ăn trộm cái gì, tôi dạy dỗ nó một chút thì làm sao? Tôi là cô của nó, mà con trai của cô cũngđã được phân cho anh trai tôi, nói trắng ra là, chuyện của Diệp gia thìcó liên quan gì đến cô?”

Diệp Mặc ngăn Thẩm Gia Giai lại, âmthanh lạnh lùng tới cực điểm: “Cô ấy là chị dâu của em đấy, em càng sống càng không có phép tắc gì rồi hả?”

“Chị dâu? Anh, đầu óc anh hỏng rồi à? Chẳng qua cô ta không muốn anh có người phụ nữ khác màthôi! Em không tin Thẩm gia sẽ vì một người vợ bị chồng vứt bỏ mà làm ra chuyện gì lớn, đừng nói hai lão già ở Thẩm gia kia, kể cả em trai cô ta Thẩm Gia Mộc có đến em cũng không sợ! Em đi chân đất mà còn phải sợkhông có giày sao?”

Thẩm Gia Giai còn chưa kịp phản ứng gì,Lâm Tiểu Kiều đã xông đến, tát một cái vào mặt người phụ nữ kia: “Khôngnói tiếng người thì đừng có nói! Ban ngày chó sủa nghe đã thấy ghétrồi!”

Hiển nhiên người phụ nữ đó không ngờ rằng bên cạnh sẽcó người lao ra, bỗng giật mình trong chốc lát. Thẩm Gia Giai cũng không ngờ rằng Lâm Tiểu Kiều luôn luôn hiền lành lại động thủ, để tránh phảiđối mặt với chuyện sắp xảy tới của người phụ nữ điên khùng kia, Thẩm Gia Giai đẩy Diệp Mặc ra kéo Lâm Tiểu Kiều đến bên cạnh mình.

Người phụ nữ kia phục hồi tinh thần lại muốn nhào lên đánh Lâm Tiểu Kiều,Diệp Mặc ngăn ở trước mặt bà xã và Lâm Tiểu Kiều, ôm chặt con trai, hung hăng trách mắng: “Em còn muốn mất thể diện đến khi nào nữa? Chỉ bằngnhững chuyện em làm, chỉ cho em một cái tát anh cũng thấy nhẹ! Chị dâuem dạy dỗ em vài câu thì làm sao?”

“Anh, đừng nói anh có suynghĩ đi làm con rể của Thẩm gia nha?” Người phụ nữ đó hừ lạnh coithường, “Khả năng của thị trưởng Diệp anh chỉ có từng này thôi sao? Nhàcô ta làm những chuyện đó... Mẹ cô ta làm những chuyện như vậy... Đó còn không phải là...”

Cô ta còn chưa nói hết, Thẩm Gia Giai đãlao đến muốn ngăn cản cô ta. Lâm Tiểu Kiều ở phía sau vội vàng bảo vệcho Thẩm Gia Giai, Diệp Mặc cũng chạy tới giúp một tay, lần này, sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Thẩm Gia Giai, chỗ Diệp Xa trở thànhmột lỗ hổng lớn. Người phụ nữ đó đẩy Thẩm Gia Giai một cái, vươn tayđánh Diệp Xa đang ở trong lòng Diệp Mặc. Lâm Tiểu Kiều thấy thế liền lấy thân mình để bảo vệ Diệp Xa, sức lực của người phụ nữ đó lớn đến kinhngười, lập tức đánh vào lưng của Lâm Tiểu Kiều, vẫn chưa hết giận, cô ta lại cầm tay áo của cô kéo sang bên cạnh, cả người Lâm Tiểu Kiều đều bịlôi ra ngoài.

“Rầm” một tiếng, vừa bị đụng vào cửa sắt lại bị đập vào tường, Lâm Tiểu Kiều lập tức ngã ngồi dưới đất, toàn bộ eo đềurất đau. Thẩm Gia Giai đẩy tay của Diệp Mặc ra, đi tới đỡ Lâm Tiểu Kiềudậy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không kéo nổi. Thẩm Gia Giai oán hận trợn mắt nhìn người phụ nữ thô bạo kia một cái rồi nhìn Lâm Tiểu Kiều nói:“Tiểu Kiều, em di chuyển một chút, chị dùng sức không được.”

Lâm Tiểu Kiều đau đến mức đầu đầy mồ hôi, bàn tay che eo cảm giác có cái gì đó dinh dính đang chảy ra: “Em... Em cũng không làm gì được, sợ là đốtsống cuối đã xảy ra vấn đề, toàn bộ đều rất đau.”

Trong lòng Thẩm Gia Giai hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Còn chỗ nào không thoải mái nữa không?”

Lâm Tiểu Kiều xòe bàn tay ra, nói từng câu từng chữ: “Phần eo, bên trên, bị, cửa sắt, cứa, vào, rồi!”

Diệp Mặc muốn đi tới giúp một tay nhưng bị Thẩm Gia Giai khóc đẩy ra, DiệpXa tụt xuống, nằm bên cạnh Lâm Tiểu Kiều khóc không ngừng, Dao Dao nghethấy tiếng anh trai khóc, cũng đứng khóc ở bên ngoài đám đông, trongkhoảng thời gian ngắn sự việc đã rất hỗn loạn. Người phụ nữ kia nhìnthấy máu liền chột dạ tựa vào khung cửa không nói một lời nào.

Thẩm Gia Giai gọi điện thoại cho xe cứu thương tới, đang chuẩn bị gọi choThẩm Gia Mộc, bàn tay dính máu của Lâm Tiểu Kiều đã đè tay cô lại: “Đừng nói cho anh ấy, bây giờ anh ấy rất bận rộn... Không nên làm phiền anhấy... Chúng ta đến bệnh viện là được, không cần phải nói cho anh ấybiết!”

Thẩm Gia Giai gật đầu khóc, chờ xe cứu thương đến làôm lấy Diệp Xa đi theo băng ca. Diệp Mặc theo sau, Thẩm Gia Giai quayđầu lại tát một cái, Diệp Mặc không tránh không né, kiên cường chịu đựng cái tát đó. Thẩm Gia Giai ôm thật chặt con trai vào lòng, ngừng khóc,lạnh lùng nói: “Diệp Mặc, lần này, hai chúng ta thật sự kết thúc rồi!”

Đi được vài bước, cô kéo tay con gái, bước nhanh lên xe cứu thương. Ở đằng sau người phụ nữ kia thấy Diệp Mặc bị đánh liền tiến lên kéo tay anh:“Anh, người phụ nữ kia là ai mà khiến Thẩm Gia Giai phải bảo vệ cô tanhư vậy?”

Diệp Mặc nhắm mắt, bả vai sụp xuống: “Em cho rằnganh không biết thực ra em vẫn luôn rất sợ Thẩm Gia Mộc sao? Vũ Nhu, lầnnày, em đã thực sự gây họa rồi, cô ấy là vợ mới cưới của Thẩm Gia Mộc... Em cho là, Thẩm Gia Mộc sẽ dễ dàng bỏ qua cho người làm tổn thương vợcủa mình sao?”

Diệp Vũ Nhu vừa nghĩ tới gương mặt của ThẩmGia Mộc, trong lòng liền sợ hãi vô cùng, theo bản năng nhìn về phía Diệp Mặc. Diệp Mặc ngước đầu nhắm mắt, lúc mở miệng lần nữa giọng nói vôcùng mệt mỏi: “Lần này, sợ rằng không chỉ có em mà cả anh cũng xong rồi, thật vất vả mới khiến cô ấy buông lỏng một chút, bây giờ đều bị em phátrở về như cũ hết, rốt cuộc là kiếp trước anh làm cái gì mà lại có mộtngười em gái như em?!”