Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)

Chương 22




20 phút sau. Sở Diệc Mạc về đến nhà, nhìn thấy Lê Tuần đứng ở cửa ra vào, cậu mặc trên người một bộ tây trang màu xanh đậm, áo sơ mi trắng chất lượng cao, nhìn qua vừa thời thượng lại vừa lịch sự, không biết cậu đã đợi bao lâu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, cậu cúi nhẹ đầu xuống, mấy sợi tóc màu nâu trên trán che chắn con ngươi sáng ngời, bộ dạng có chút cô đơn khó hiểu.

“Em chờ ở đây bao lâu rồi?” Sở Diệc Mạc đi qua, nháy mắt cũng không nhìn chăm chú khuôn mặt anh tuấn của cậu, nhận được điện thoại anh liền gấp gáp trở về, không để ý còn có hội nghị phải tiến hành, bởi vì đây là Lê Tuần chủ động mở miệng.

“Không lâu, làm phiền anh trở về gấp, thực ngại quá.” Lê Tuần ngẩng đầu, nhìn thấy là anh liền nhẹ nhàng thở ra, nguyên bản tâm tình đang sa sút cũng dần dần chuyển tốt.

“Đừng khách khí như thế.” Sở Diệc Mạc móc chìa khóa ra mở cửa, mắt thấy Lê Tuần gấp gáp hừng hực chạy vào trong, anh bật cười đi theo sau “Tài liệu để ở nhà sao?”

“Ở đây.” Lê Tuần đi vào nhà bếp, tìm thấy được tài liệu cùng cái chìa khóa của cậu ở trên bàn cơm, mất mà có lại được, may mắn hai thứ này đều chưa có bị vứt đi.

“Tài liệu rất quan trọng sao?” Mắt thấy cậu nắm chặt tài liệu, một bộ dáng may mắn không có mất, Sở Diệc Mạc kéo dài thanh âm hỏi.

Lê Tuần đáng thương nói “Tôi tốn rất nhiều thời gian mới làm ra được.” Vì muốn hoàn thành công việc một cách hoàn mỹ, cậu đem những thứ làm không hết về nhà, cứ thế với những công việc quan trọng đều có thể hoàn thành với hiệu suất cao.

“Như vậy em phải cảm ơn anh rồi, nếu không phải anh chạy về thì em sẽ gặp phiền toái.” Sở Diệc Mạc rèn sắt khi còn nóng.

Lê Tuần thuần túy cảm kích: “Cảm ơn anh.”

“Sáng nay em ăn hết bữa sáng.” Sở Diệc Mạc khoan thai cười cười, chú ý thấy không có gì trên bàn, xem ra Lê Tuần ăn xong bữa sáng mới đi làm.

Lê Tuần nhẹ gật đầu. Sáng nay vì tránh Sở Diệc Mạc nên cố ý dậy muộn hơn so với anh, không nghĩ tới đi ra khỏi phòng ngủ, giống như mọi ngày nhìn thấy bữa sáng trong phòng khách, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không cách nào làm như không thấy, ngồi xuống ăn xong bữa sáng, bởi vì như vậy mới ra ngoài muộn, làm rơi chìa khóa cùng tài liệu ở nhà.

“Anh nghĩ em sẽ không đụng đến.” Thần sắc Sở Diệc Mạc sầu bi, chuyện phát sinh đêm đó kích thích cậu, cứ thế mỗi ngày tận tâm làm bữa sáng cậu cũng không chịu đụng vào.

“Anh biết rõ tôi sẽ không ăn, tại sao mỗi ngày vẫn muốn làm bữa sáng?” Lê Tuần nhịn không được hỏi.

Sở Diệc Mạc ngưng mắt nhìn cậu “Chẳng phải sáng nay em đã ăn hết.” Anh nghĩ chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó cậu sẽ bị rung chuyển.

“Mấy ngày hôm trước tôi không ăn bữa sáng, anh đều ăn mấy món đó vào bữa tối sao?” Lê Tuần quay đầu hỏi, có lúc trời tối trở về sớm, nhìn thấy Sở Diệc Mạc ngồi ở trước bàn ăn, thần sắc nhàn nhạt ăn đồ ăn buổi sáng cậu lưu lại, cậu không rõ tại sao anh lại muốn làm như thế, những thứ đó đều đã để cả một ngày rồi, hương vị cũng biến chất, sao anh vẫn còn ăn.

“Ừ.”

“Tại sao?” Lê Tuần nhíu mày, chẳng lẽ là bởi vì cậu không ăn nên mới làm như vậy, nghĩ đến đây liền cảm thấy nghiệp chướng nặng nề sâu sắc, không phải cậu muốn bỏ qua tâm ý của anh, chỉ là nghĩ hôm nay không ăn, ngày mai không ăn, ngày mốt cũng không ăn, tiếp tục như vậy sớm muộn gì anh cũng sẽ không làm bữa sáng nữa, không thể tưởng được người kia lại cố chấp một mực không buông bỏ.

“Làm ra thức ăn nhưng không có người ăn, tư vị thật không dễ chịu.” Đuôi lông mày Sở Diệc Mạc nồng đậm tịch mịch, chiều nào về nhà, nhìn thấy bữa sáng vẫn còn y nguyên trên bàn, trong lúc nhất thời mất hết can đảm, tâm tình làm bữa tối cũng không có.

“Thực xin lỗi.” Lê Tuần băn khoăn xin lỗi, cậu không nghĩ tới Sở Diệc Mạc lại nghĩ như vậy, cũng là mình quá phận, cho dù không muốn để ý tới anh, cũng không cần phải bỏ qua bữa sáng mà anh đã vất vả làm ra.

“Không để ý tới anh cũng không sao, sau này em vẫn nên dậy sớm hơn, ăn xong bữa sáng rồi hãy đi làm, bằng không thì anh sẽ rất lo lắng cho thân thể của em.”

“Được.” Con người của Lê Tuần đen kịt, anh biết rõ cậu dậy trễ, luôn không ăn gì cả để bụng rỗng đi làm, mới dậy sớm làm bữa sáng cho cậu, không ai tốn tâm tư đối với cậu như thế. Nếu như cậu là phụ nữ thì sẽ cảm động vì hành vi của anh, đáng tiếc cậu là nam nhân, vừa nghĩ tới cái này, tâm tình của cậu đã trở nên phức tạp hơn.

Sở Diệc Mạc ngưng mắt nhìn cậu, nụ cười ưu nhã mê người: “Anh đặc biệt gấp gáp trở về giúp em, em sẽ báo đáp ân tình của anh như thế nào đây?”

Lê Tuần thu hồi tâm tư, chậm rãi mở miệng, “Anh muốn cái gì?”

“Buổi tối mời anh ăn cơm.” Sở Diệc Mạc nhìn kỹ cậu, đáy lòng rung động không cách nào khống chế được.

Lê Tuần khóe miệng cong “Có thể.”

“Địa điểm anh sẽ chọn.” Sở Diệc Mạc được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Không có vấn đề.” Lê Tuần không do dự đáp ứng, nói riêng việc anh nhận điện thoại đã gấp gáp trở về, chiếu cố giúp cậu rất nhiều, có qua có lại, hoàn toàn chính xác muốn hồi báo anh.