Thám Hoa

Chương 8: Có thấy bẩn không?





Tại sao?

Tống Lễ Khanh bị hỏi nghẹn họng.

“Đây là đồ của ta, chỉ là ta không cẩn thận làm rơi. Nếu ngươi nhặt được thì xin trả lại cho ta.”

Hồ Nô Nhi giống như lừa bịp nhìn y, sau đó khẽ lắc đầu.

“Nghe nói, đây là tín vật đính ước giữa ngươi và thái tử?”

Tống Lễ Khanh gật đầu: “Ừm.”

Tín vật đính ước do một bên tự đơn phương.

Tống Lễ Khanh đau xót trong lòng, cảm thấy cũng không tính là tín vật, nhiều nhất chỉ là một niệm tưởng của bản thân, một chấp niệm.

Hồ Nô Nhi mỉm cười, mi mắt cong cong đầy quyến rũ.

Sau đó hắn lấy từ trong tay áo ra một thứ, cầm trong tay lắc lắc, đó chính là ngọc bội mà Tống Lễ Khanh đã làm mất.

“Ngươi nói là thứ đồ chơi này sao?”

Hồ Nô Nhi lắc lắc thêm vài lần, giả bộ trả lại cho y.

Tống Lễ Khanh nóng vội vươn tay đón lấy.

Hồ Nô Nhi giống như trêu cún vậy, rụt tay trở về, làm Tống Lễ Khanh với hụt hai lần, ngay sau đó hắn che miệng cười ha ha.

“Ha ha ha” Tiếng cười của Hồ Nô Nhi vang lên đầy chói tai.

Tống Lễ Khanh sốt ruột, vội vàng nói: “Ngươi… Nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi ngọc bội, ngươi chỉ cần trả tua rua treo trên đó cho ta là được.”

“Ừm… Để ta suy nghĩ một chút.” Hồ Nô Nhi nghịch ngọc bội trong tay nói: “Đây là ngọc hòa điền loại tốt nhất, ở Trung Nguyên các ngươi có giá trị không nhỏ nhỉ?”

“Đúng vậy.”

Tống Lễ Khanh không biết hắn hỏi vậy để làm gì.

Hồ Nô Nhi đột nhiên trầm mặc một lúc, trong mắt hiện lên vài phần bi thương, hắn thở dài, cố nén bi thương, trong mắt phát ra oán hận.

“Đây vốn là đồ của nước chúng ta. Nó bị bọn thổ phỉ cường đạo các ngươi cướp mất, còn đường hoàng đeo nó trên người, ngươi tự xưng là người đọc sách thánh hiền, chính nhân quân tử, thám hoa lang chó má gì đó, thực ra chỉ ra vẻ đạo mạo, tiểu nhân không biết liêm sỉ!”

Tống Lễ Khanh cũng không biết lai lịch của ngọc bội này, đây là cha cho y, nghe ông nói đó là chiến lợi phẩm sau khi đánh bại nước Y Ly ở Tây Vực.

“Ngươi là người Y Ly?”

“Đúng.” Hồ Nô Nhi thẳng thắn thừa nhận, “Nghe gia nói, ngươi là con trai của Tống Đại tướng quân, à không, là con nuôi, chính phụ thân tốt của ngươi, dẫn binh Cảnh Quốc đánh bại chúng ta. Ta nhớ lúc cổng thành bị phá, dáng vẻ các ngươi đốt giết cướp bóc ở trong thành, không chuyện ác nào là không làm, thực sự khiến người ta ghê tởm. Tống Lễ Khanh, ngươi nghĩ ngươi là thám hoa lang, con của một tướng quân, rất tôn quý sao? Trong cơ thể ngươi đang chảy máu nghiệp chướng.”

“Đứng trước đại nghĩa quốc gia, không có đúng sai, chỉ có lập trường khác nhau mà thôi.” Tống Lễ Khanh không muốn tranh luận cùng hắn, “Hơn nữa, ta chưa bao giờ cho rằng người có ba bảy loại khác nhau, tốt hay xấu gì đó.”

Hồ Nô Nhi xem thường nói: “Khỏi cần đạo đức giả, có phải ngươi đang nghĩ trong lòng, hành vi của ta phóng túng, nhân phẩm thấp hèn đúng không? Cha nhỏ của ngươi, không phải cũng là tú bà lầu xanh sao? Nghe nói trước kia còn làm … “

“Câm miệng! Ngươi sỉ nhục ta thì được, nhưng ngươi không được sỉ nhục cha ta.”

Tống Lễ Khanh tức giận, tất cả nỗ lực cả đời này của y, đều là để bảo vệ danh tiếng và tôn nghiêm của hai người cha của mình.

Thấy y tức giận, đúng với ý muốn của Hồ Nô Nhi, hắn cười khanh khách, “Ngươi tức giận, đơn giản vì ta nói sự thật, tổn thương đến lòng tự trọng của ngươi.” Hồ Nô Nhi cười lạnh một tiếng, hếch cằm lên, kiêu căng ngạo mạn nói: “Mà ta, là hoàng tử duy nhất của Y Ly, bàn về địa vị và huyết thống, ta cao quý hơn ngươi.”

“Ngươi là hoàng tử của Y Ly……”

Tống Lễ Khanh chấn động không thôi.

Dù nhìn thế nào, Hồ Nô Nhi cũng không giống là một người có khí chất hoàng tử nên có.

“Thái tử một nước, sao . . . sao lại. . . ” Tống Lễ Khanh khó mà tin nổi.

“Sao lại có thể biến thành một sủng nô thấp hèn đúng không? Nước mất nhà tan, thân bất do kỷ thôi.”

Mặc dù nói vậy, nhưng trên mặt Hồ Nô Nhi không có bất kỳ sự đau buồn nào, trái lại còn nở nụ cười yêu kiều.

Tống Lễ Khanh không khỏi rùng mình.

Hồ Nô Nhi tiến lên một bước, mặt đối mặt với Tống Lễ Khanh.

“Hiện tại, ngươi còn cảm thấy mình có tư cách làm Hoàng thái tử phi sao?”

Trái tim Tống Lễ Khanh bị cho một đòn, mặc cảm tự ti trong tiềm thức bị Hồ Nô Nhi lôi ra, sắc mặt y tối sầm lại.

“Ta. . . Ta không có tư cách.” Tống Lễ Khanh thấp giọng nói.

Hồ Nô Nhi cười khẽ: “Ngươi nhận thua cũng nhanh thật đấy.”

Tống Lễ Khanh hô hấp khó khăn, trầm giọng nói: “Ta chỉ muốn lấy lại đồ của mình.”

Hồ Nô Nhi tặc lưỡi.

“Được, miễn là ngươi dùng thứ khác để đổi.”

“Ngươi nói đi.”

Bây giờ Tống Lễ Khanh chỉ muốn đổi tua tua trở về, sau đó trốn xa một chút.

Hồ Nô Nhi cúi người xuống gần thì thầm một câu vào tai y.

“Ngươi cho ta mượn thái tử gia mấy đêm, ngươi thấy thế nào?”

“Cái gì?!” Tống Lễ Khanh không biết đây là có ý gì.

Hồ Nô Nhi trả lời: “Ngươi đừng bám lấy thái tử nữa, để hắn ở lại với ta mấy ngày, đây là điều kiện trao đổi, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ trả lại đồ chơi này cho ngươi.”

“Không được!”

Tống Lễ Khanh chưa cần suy nghĩ đã từ chối.

“Vì sao?” Hồ Nô Nhi cau mày nói: “Có mấy ngày thôi, thái tử phi không cần hẹp hòi như vậy chứ? Ai ôi, ta không thể thiếu nam nhân, không có thái tử gia ta sống không nổi.”

Tống Lễ Khanh trong lòng nổi giận, “Kỳ Ngọc là ái nhân, là……Phu quân của ta, sao có thể giao cho người khác?”

Hồ Nô Nhi mồm miệng lanh lợi: “Người Trung Nguyên tam thê tứ thiếp, hoàng đế hậu cung ba ngàn phi tần, ngươi có thể đảm bảo sau này thái tử gia sẽ không lấy vợ, không sinh con nối dõi không?”

Tống Lễ Khanh cả đêm mệt mỏi đau đớn chưa lành, lại bị Hồ Nô Nhi kích động, mắt lại mờ đi, đầu óc quay cuồng, chân loạng choạng suýt nữa đứng không vững.

Y không thể đảm bảo…..

Y lấy gì đảm bảo chứ?

Lấy tình yêu của Quân Kỳ Ngọc dành cho y sao? Đúng là mơ tưởng hão huyền.

“Kỳ Ngọc tự có chủ kiến, người khác sao có thể ép buộc chứ? Nực cười, chúng ta vừa mới kết hôn, nếu như ta đồng ý với ngươi, mới là báng bổ tình yêu của mình, ta sẽ không để người khác cướp đi người ta yêu.”

“Báng bổ? Cướp đoạt?”

Hồ Nô Nhi tựa như nghe thấy trò cười nào đó, cười càng khoa trương.

Tống Lễ Khanh nhìn ánh mắt tinh quái của Hồ Nô Nhi, hắn đang công khai cười nhạo mình.

Hồ Nô Nhi cười ra nước mắt, vất vả lắm mới dừng lại được.

“Ngươi. . . Ngươi đúng là ngây thơ mà, Hoàng thái tử phi, ngươi xem ngươi, tối qua là lần đầu tiên của ngươi đúng không? Nhìn vẻ mặt bơ phờ của ngươi thì biết, gia khẳng định dùng không ít sức lực trên người ngươi đâu.”

Tống Lễ Khanh không muốn tới gần hắn, nhưng Hồ Nô Nhi càng muốn xít lại gần.

“Lại đây, ta nói cho ngươi biết một bí mật, ừm, cũng không phải là bí mật, người trong quân đều biết, ngay cả cha ngươi cũng biết, thái tử gia ở Tây Vực, luôn là ta đến hầu hạ, ngươi không thấy hắn rất giỏi việc giường chiếu sao? Ha ha ha. . . “

Sắc mặt Tống Lễ Khanh ngày càng tái nhợt, cảm thấy trời đất quay cuồng.

Chẳng trách mọi chuyện đối với Quân Kỳ Ngọc lại quen thuộc thuận lợi như vậy, hóa ra hắn từng có thời gian sống với Hồ Nô Nhi giống như phu thê.

Tống Lễ Khanh cảm thấy tim như bị khoét một lỗ, đau đến mức sắp nổ tung.

Y luôn hi vọng tình cảm của mình là thuần khiết và hoàn mỹ, cho nên giữ mình trong sạch, y sẽ chỉ dâng hiến tất cả cho người mình yêu.

Nhưng giờ y mới biết, cái mà y cho là yêu, lại chẳng thuần khiết chút nào.

Tiếng cười hung hổ dọa người của Hồ Nô Nhi thật chói tai.

Và y thực sự giống như một trò hề.

“Cho dù ngươi được hoàng đế nước Cảnh ban hôn, cũng chỉ là lượm tiện nghi của ta, dùng nam nhân mà ta đã dùng qua, có thấy bẩn không? Ngươi không trách ta nhanh chân dành trước chứ? Hoàng thái tử phi.”