Thám Hoa

Chương 68: Hồi quang phản chiếu




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Quân Kỳ Ngọc bất ngờ không thôi, lúc này hắn mới nhớ tới họ Vương Y Ly quốc.

Năm đó thiếu niên Quân Kỳ Ngọc nắm giữ ấn soái, dưới sự phò tá của Tống Thanh, chưa đến ba tháng đã chiếm đóng Y Ly quốc, tiểu vương quốc xa xôi này chỉ trong đầu hắn một hai năm, hắn liền quên mất.

Đối với bại tướng dưới tay, Quân Kỳ Ngọc không có thói quen nhớ tên họ bọn họ, ngay cả tên thật của Hồ Nô Nhi là gì hắn cũng chưa từng hỏi.

“Làm sao ngươi biết……”

Tống Lễ Khanh nói thẳng danh tính của hắn, thủ lĩnh thổ phỉ bất ngờ, không dám tin vào tai mình.

“Sao ca ca ta có thể nói tên cho ngươi biết chứ? Không đời nào huynh ấy chịu nói tên cho ngươi biết……Ngươi là kẻ thù của huynh ấy!”

Tống Lễ Khanh không nói thêm gì nữa, ho khan liên tục.

Thủ lĩnh thổ phỉ không cam lòng, la to: “Ngươi nói đi! Ca ca của ta, huynh ấy sẽ không nói cho kẻ thù biết chuyện của huynh ấy!”

“Ồn ào, giữ ngươi một mạng là đã khai ân rồi.”

Quân Kỳ Ngọc ghét nghe hắn ầm ĩ, trực tiếp buộc hai tay hắn vào yên ngựa, sau đó tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía bên kia bờ hồ.

Toàn bộ mặt hồ đều bị băng bao phủ, dưới mặt hồ có rất nhiều bọt nước màu lam đóng băng, đôi lúc còn nhìn thấy một hai con chim hoang dã chưa kịp bay về phía Nam đã bị đóng băng thành tượng đá.

Mất một lúc băng qua mặt hồ rộng rãi, đến đoạn nước cuối hồ, có một suối nước nóng phủ đầy sương mù.

Nói là suối nước nóng, nhưng thật ra chỉ là một dòng nước ngầm, giữa băng tuyết ngập trời, trông ấm áp hơn nhiều, hơi nước bốc lên, khiến khung cảnh xung quanh suối nước nóng như mộng như ảo, trong suối nước nóng có hai con thiên nga một trắng một đen đang quấn lấy cổ nhau.

“Lễ Khanh, tiếc là ngươi không nhìn thấy, chỗ này còn đẹp hơn cả so với Thiên cung.”

Tống Lễ Khanh cảm nhận được hơi nước ấm áp, hơi lạnh trên người cũng xua tan đi không ít.

“Nơi tốt như vậy…… Vậy thì hôm nay chúng ta ở lại đây đi.”

“Không được.” Quân Kỳ Ngọc khăng khăng nói, “Núi Thần ở ngay trước mặt, nhất định sẽ tìm thấy một cây huyết thung dung nữa, chúng ta không thể lãng phí thời gian.”

Tống Lễ Khanh cười khẽ hỏi: “Tại sao lại nhất định chứ?”

“Bởi vì…… Bởi vì nó là núi Thần.”

Quân Kỳ Ngọc biết lý giải này không đáng tin, nhưng bây giờ hắn cần một chỗ để chống đỡ tinh thần.

“Bọn họ tôn sùng núi Thần chắc chắn là bởi vì nó rất linh nghiệm, chỉ cần ta có tấm lòng thành, núi Thần nhất định sẽ đáp ứng tâm nguyện của ta.”

Tống Lễ Khanh cúi đầu, giọng mềm mại nói: “Chỗ này rất ấm áp, chúng ta có thể ở lại một ngày không?”

Quân Kỳ Ngọc không lay chuyển được y, chỉ có thể nghe theo ý nguyện của y, tìm một nơi tránh gió, dựng một túp lều đơn giản.

Hắn đốt một đống lửa xong, hai người dựa sát vào nhau để sưởi ấm, Quân Kỳ Ngọc hơ nóng tay, nắm tay Tống Lễ Khanh xoa xoa, truyền hơi ấm cho y.

“Cảm giác tốt hơn chút nào không?” Quân Kỳ Ngọc hỏi.

“Ừm.”

Quân Kỳ Ngọc nghiêng đầu nhìn Tống Lễ Khanh, bỗng nhiên phát hiện đôi mắt ảm đạm của y có thần thái hơn rất nhiều, gương mặt cũng bỗng nhiên hồng hào hẳn lên, chứ không còn tái nhợt như trước nữa.

“Lễ Khanh!” Quân Kỳ Ngọc vui mừng hô lên, “Sắc mặt ngươi khá hơn rồi!”

“Phải không?”

Tống Lễ Khanh sờ sờ một bên mặt, đúng là y cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều, trước còn mệt mỏi muốn ngủ, tinh thần uể oải, hôm nay đến bây giờ y cũng chưa buồn ngủ.

Quân Kỳ Ngọc vui vẻ la lên:“Ta nói mà, núi Thần nhất định linh nghiệm, ngươi xem, ngươi không cần ăn huyết thung dung, chỉ mới ở dưới chân núi thôi, nó đã phù hộ chúng ta!”

“Đúng vậy.”

Tống Lễ Khanh có một cảm giác rất thần kỳ, y chưa từng đến nơi này bao giờ, nhưng lại có cảm giác như được trở về quê hương ở kiếp trước, không sợ hãi chút nào với một nơi xa lạ.

Có lẽ là bởi vì núi Thần đang thật sự phù hộ cho y.

Cũng có lẽ là bởi vì mẹ ruột y cũng chết ở trong hồ nước này.

“Lễ Khanh, ngươi ngồi ở đây đừng chạy lung tung, ta đi lấy nước, rồi bắt mấy con cá.”

Quân Kỳ Ngọc vót một cây xiên gỗ, vào mùa đông hồ Tư Ly Mục đóng băng, bầy cá đều tụ tập ở chỗ nước ấm, rất dễ bắt.

Tống Lễ Khanh ngồi yên lặng, thủ lĩnh thổ phỉ bị trói vẫn không bỏ cuộc.

“Này, Thái tử phi.” Thủ lĩnh thổ phỉ gọi y, “Ngươi và ca ca ta là kẻ thù không đội trời chung đúng không?”

Tống Lễ Khanh nghiêng đầu nói: “Cũng coi là vậy.”

“Vậy tại sao huynh ấy lại nói tên của huynh ấy cho ngươi biết? Đúng là vô lý, không phải là người huynh ấy đặc biệt tin tưởng, huynh ấy tuyệt đối sẽ không tiết lộ.”

Thủ lĩnh thổ phỉ không cách nào lý giải nổi.

Tại sao vậy chứ?

Tống Lễ Khanh nghĩ, có lẽ y cảm thông với Hồ Nô Nhi nên đổi được sự tin tưởng của hắn, hoặc là do Hồ Nô Nhi đã cô đơn quá lâu, muốn để lại tên sau khi chết, nên mới bằng lòng nói cho y biết.

Tống Lễ Khanh hỏi: “Vậy ngươi tên là gì?”

“Ta……”

Thủ lĩnh thổ phỉ do dự một lúc.

“Tô Chiêu.” Hắn nói, “Là tên người bảo vệ núi Thần trong truyền thuyết.”

Tống Lễ Khanh gật đầu.

“Ca ca ta tin tưởng ngươi, ta mới bằng lòng nói cho ngươi biết.”

Lúc Y Ly quốc diệt vong, Tô Chiêu và Vương huynh bị lạc nhau trong lúc chiến loạn, Tô Chiêu được người bảo vệ chạy ra khỏi thành, sau đó không nhà để về, chỉ có thể cùng các thủ hạ của mình làm thổ phỉ ở sa mạc phụ cận, cướp bóc, giết những thương nhân qua đường để sống. Sau này hắn nhận được tin, mới biết ca ca đã thành tù binh của Thái tử Cảnh Quốc, dùng tên giả là Hồ Nô Nhi đưa về kinh thành Cảnh Quốc.

Tô Chiêu không có cách nào liên lạc với Hồ Nô Nhi, chỉ có thể hỏi thăm mấy thương nhân đi qua, biết được ca ca đã trở thành nô lệ của Thái tử Cảnh Quốc, Thái tử Cảnh Quốc còn cưới một Thái tử phi.

Hắn từng nhìn thấy Quân Kỳ Ngọc từ xa, người này khiến hắn căm hận tận xương tủy, nhiều năm trôi qua nhưng hắn vẫn không quên gương mặt này.

Tô Chiêu quan sát vị Thái tử phi kỳ lạ này, chắc hẳn y là người có thân phận cao quý, nhưng lại không có dáng vẻ cao ngạo của quý tộc Cảnh Quốc, khí chất lạnh lùng, nhưng không phải kiêu ngạo cự tuyệt người cách xa ngàn dặm, mà khiến người ta cảm thấy gần gũi.

Tướng mạo thì……

Là người đẹp nhất mà Tô Chiêu từng thấy.

Có điều y bệnh rề rề, người gầy nhom, gầy đến phá tướng.

Không biết lúc y khỏe mạnh, dáng vẻ sẽ khuynh quốc khuynh thành đến mức nào?

“Ngươi đang nhìn ta?” Tống Lễ Khanh bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi.

Tô Chiêu kinh ngạc: “Không phải ngươi mù sao?”

“Cảm nhận được.”

Bởi vì không nhìn thấy nên các giác quan càng nhạy bén hơn.

“Ngươi thông minh thật đấy, không hiểu ngôn ngữ cũng có thể đoán ra thân phận của ta.” Tô Chiêu tò mò hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại gả cho cái tên Thái tử đần độn, chỉ biết giở trò đồi bại, giết người bừa bãi kia chứ?”

Tống Lễ Khanh bị hỏi đến nghẹn họng.

Tình cảm y dành cho Quân Kỳ Ngọc nói ra rất phức tạp.

“Ta không biết khi nào thì bắt đầu, nhưng nó ngày càng sâu đậm.”

“Ồ.”

Tô Chiêu chớp chớp mắt, nửa hiểu nửa không.

Tống Lễ Khanh ho khan hai tiếng, mặt đỏ bừng khác thường.

“Ngươi bị bệnh?” Tô Chiêu hỏi thẳng thừng.

“Ừ.” Tống Lễ Khanh cười nói, “Chắc cũng sắp chết rồi.”

Tô Chiêu kinh ngạc: “Vậy mà ngươi còn bình tĩnh như vậy?”

“Chết còn tốt hơn là sống.”

Bỗng dưng hôm nay tinh thần Tống Lễ Khanh rất tốt, cơ thể cũng có sức lực, y biết đây không phải là chuyển biến tốt, có lẽ là hồi quang phản chiếu trong lời đồn.

Đây là sự nhân từ cuối cùng của ông trời.

Quân Kỳ Ngọc lấy nước trở về, lại dùng lửa than hun nướng cá hồ, loại cá nước lạnh này không cần nêm nếm gia vị, hương vị cũng rất thơm ngon, Tống Lễ Khanh ăn vài miếng.

“Lễ Khanh, ngươi đi nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ta không mệt.” Tống Lễ Khanh hai mắt sáng ngời nói, “Quân Kỳ Ngọc, chúng ta nói chuyện một lát đi.”

Y đưa ra lời đề nghị như vậy, khiến Quân Kỳ Ngọc thụ sủng nhược kinh.

“Được.”

Cổ họng của Quân Kỳ Ngọc có chút nghẹn ngào, thật hiếm khi Tống Lễ Khanh chủ động nói chuyện với hắn!

“Ngươi nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, là khi nào không?”

Tống Lễ Khanh thuận miệng hỏi, tựa như một cuộc tán gẫu bình thường.

“Đương nhiên là nhớ, là ở thư viện, ngày đầu tiên đi học, chúng ta ngồi cùng bàn với nhau.” Quân Kỳ Ngọc nói.

Tống Lễ Khanh phản bác lại hắn: “Không, là vào sinh nhật một tuổi của ngươi.”

“Sinh nhật một tuổi không tính, khi đó chúng ta còn chưa có ký ức.”

Lúc đó Quân Kỳ Ngọc còn quá nhỏ, đương nhiên là không nhớ.

Tống Lễ Khanh rũ mắt, nhẹ nhàng nói.

“Ta nhớ.”

Quân Kỳ Ngọc kinh ngạc quay đầu nhìn y.

“Lúc đấy ngươi cũng mới có ba tuổi, làm sao mà nhớ được?”

“Ta cũng không biết.” Tống Lễ Khanh nhún vai, “Chuyện trước năm tuổi ta đều không nhớ, chỉ duy nhất nhớ rõ ngày đó. Ngày đó ta thành đứa bé của Tống gia, nhìn thấy một tiểu đệ đệ trên người mặc quần áo minh hoàng, bò lổm ngổm trên đất, bắt được cái gì cũng ôm vào lòng, giống như một thổ phỉ, sau đó ôm chặt lấy ta không buông, gặm loạn trên người ta. Cuối cùng còn tè ra quần, làm ướt cả quần áo của ta.”

Quân Kỳ Ngọc bị miêu tả bộ dáng lúc mình một tuổi, có hơi xấu hổ.

“Phụ hoàng có nói với ta lúc còn bé ta tè ra quần đâu….” Quân Kỳ Ngọc sờ mũi.

“Đại khái là giữ thanh danh Thái tử cho ngươi thôi.” Tống Lễ Khanh cũng cảm thấy buồn cười, “Vậy nên sau này gặp nhau ở thư viện, ta lập tức nhận ra ngươi.”

Quân Kỳ Ngọc tiếc nuối nói: “Vậy ngươi phải nói cho ta biết chứ, tại sao còn sợ ta?”

“Dáng vẻ giương nanh múa vuốt kia của ngươi ai mà không sợ.”

Tống Lễ Khanh ngồi cùng bàn với hắn, thường xuyên bị dọa khóc, thường xuyên bị bắt nạt tủi thân khóc, dù sao nước mắt cũng chưa ngừng rơi bao giờ.

“Ngươi tác oai tác quái ở thư viện, đặt biệt danh cho tất cả bạn học, đến lão phu tử cũng không buông tha, ngươi gọi ông ta là lão rùa đen, bởi vì ông ta lúc nào cũng chậm chạp. Còn lén bỏ thuốc tiêu chảy cho ông ta ăn, trốn học ra ngoài chơi. Ngươi khinh nam bá nữ, không việc ác nào không làm, may mà còn có phụ hoàng ngươi trấn áp, ngươi nghịch ngợm liền đánh gậy ngươi, ngươi còn biết xấu hổ, kéo ta đi nhà xí, để ta bôi thuốc lên mông giúp ngươi, ha ha……”

Nhắc đến chuyện thời thơ ấu, Tống Lễ Khanh không kìm được bật cười thành tiếng.

Quân Kỳ Ngọc nghe xong, mặt lại đỏ bừng lên.

Nếu không phải trước mặt là Tống Lễ Khanh, hắn đã thẹn quá hóa giận.

“Quân Kỳ Ngọc, đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của ta.” Tống Lễ Khanh nói.

Tống Lễ Khanh giọng nhàn nhạt nói, tiếc là mọi chuyện không giống như ý muốn ban đầu, tiếc là cảnh còn người mất.

“Không sao, Lễ Khanh, sau này ta sẽ đối xử với ngươi tốt hơn cả hồi còn bé, bù đắp đau khổ mấy năm qua cho ngươi.”

Tống Lễ Khanh nhếch khóe miệng, cái miệng chỉ biết tổn thương người của Quân Kỳ Ngọc, cũng biết nói ra những lời này.

“Quân Kỳ Ngọc, sau này ta chết, ngươi sẽ cưới một Thái tử phi như nào?”

Nụ cười của Quân Kỳ Ngọc nhạt dần.

“Lễ Khanh, ta không cho phép ngươi hỏi như vậy.”

“Ý ta là nếu như, ngươi nói đi, ta muốn nghe.” Tống Lễ Khanh nói.

“Ai ta cũng không lấy!” Quân Kỳ Ngọc có chút kích động nói, “Ta sẽ không có Thái tử phi nào khác nữa, ngươi là Thái tử phi duy nhất của ta.”

“Không, cho dù ngươi không muốn, phụ hoàng ngươi cũng ép ngươi lấy một người.” Tống Lễ Khanh nghĩ rồi nói, “Như vậy đi, ta cho phép ngươi nhớ ta một trăm ngày, nhiều lắm là một hai năm, ngươi liền có thể quên ta.”