Editor: Thùy Thanh – Beta: Linh Nhi
***
Ba ngày sau, tiếng người tấp nập từ bên ngoài xe ngựa truyền đến, đánh thức Tống Lễ Khanh còn đang ngủ trên lưng ghế, y ôm Quan Sinh trong lồng ngực, Quan Sinh cũng như những đứa bé ba tháng khác, trừ lúc ăn thì chính là ngủ, mà đứa bé có chút hoạt bát, lúc này tỉnh dậy nghịch một ngón tay của Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh sờ lên bàn tay mềm mại của con, cảm thấy vui vẻ.
“Chúng ta đang ở đâu vậy? Ô tiên sinh.”
“Vương đô Lâu Lan.”
Ô Nhĩ Thiện trả lời.
Nơi này chính là vương đô của Lâu Lan, Tống Lễ Khanh đâu thể nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài, y chỉ có thể cảm nhận được bầu không khí bằng cách lắng nghe tiếng Lâu Lan của họ, y cũng nghe thấy tiếng hồ cầm diễn tấu thanh, từng đợt reo hò vang lên.
Trong không khí thỉnh thoảng có mùi hương liệu và mùi gia súc, tuy rằng Tống Lễ Khanh nhất thời cảm thấy không khỏe nhưng trong lòng cũng rất vui.
Y nghĩ đây là một nơi tốt an cư lập nghiệp.
“Nhà của ta ở trong vương đô, nơi các quý tộc tụ tập. Không ồn như bên ngoài kinh thành, vì vậy ngươi có thể sống trong nhà của ta.”
Khi Ô Nhĩ Thiện nói chuyện, hắn luôn nhìn chằm chằm vào Tống Lễ Khanh và tiếp xúc gần với y, mặc dù y không thể nhìn rõ Tống Lễ Khanh trông như thế nào dưới khuôn mặt bù xù kia, nhưng hắn có thể nhìn thoáng qua toàn thể, giống như U Liên trên ngọn núi tuyết, hắn nóng lòng muốn biết khi y rửa mặt chải tóc sạch sẽ rốt cuộc sẽ đẹp như thế nào.
“Có bất tiện không?”
Tống Lễ Khanh muốn tìm Bùi Tinh Húc, y chỉ tin Bùi Tinh Húc.
Nhưng y không nói ra.
Mặc dù trên đường đi, Ô Nhĩ Thiện đã thể hiện sự nhiệt tình và tốt bụng, nhưng Tống Lễ Khanh vẫn rất cảnh giác.
“Không sao, trong nhà chỉ có mình ta, còn có một đám người hầu hạ, hơn nữa mắt ngươi mù lòa, còn phải dạy ta chữ Trung Nguyên, ta cũng không thể để ngươi ở khách điếm.”
Đoàn xe dừng lại ở nhà của Ô Nhĩ Thiện, khi Tống Lễ Khanh xuống xe ngựa, Ô Nhĩ Thiện nắm lấy tay y.
Tống Lễ Khanh rụt một cái, tự mình bước xuống xe ngựa.
Sự thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt của Ô Nhĩ Thiện, nhưng hắn ta không nói gì.
Hắn đưa Tống Lễ Khanh vào nhà, dùng tiếng Lâu Lan phân phó bọn người hầu, Tống Lễ Khanh nghe cũng không thể hiểu được.
Chỉ đợi một lúc, Ô Nhĩ Thiện nói với y: “May mắn là ta có nhiều bằng hữu Trung Nguyên, trong nhà thường chuẩn bị sẵn quần áo của các ngươi. Ta đã bảo người hầu chọn những bộ vừa vặn với ngươi, nước nóng đã chuẩn bị tốt, ngươi cũng mau đi tắm thay y phục mới đi.”
Tống Lễ Khanh do dự.
Mặc dù hành động của Ô Nhĩ Thiện là hợp lý, nhưng y vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Ta muốn chờ đến tối.” Tống Lễ Khanh chỉ có thể kéo dài thời.
“Đường xa vất vả, nước ấm tắm gội có thể giải tỏa mệt mỏi, quần áo trên người ngươi cũng khó giữ ấm được, bé con của ngươi sắp lạnh cóng luôn rồi.”
Ô Nhĩ Thiện đã nói như vậy, Tống Lễ Khanh không khước từ được nữa.
“Ô tiên sinh, phiền ngươi giúp ta tìm quần áo mà Quan Sinh có thể mặc, có tã lót thì càng tốt.”
“Yên tâm đi, ta đã cho người hầu chuẩn bị xong, mau đưa đứa bé cho bọn họ lau nước ấm đi, nếu không sẽ sinh bệnh.”
Sau khi Ô Nhĩ Thiện mỉm cười nói xong, hắn ta đến bế đứa bé trong tay Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh không buông tay, y vẫn lo lắng, Quan Sinh còn nhỏ như vậy, nếu gặp phải kẻ xấu, nó hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ mình, thậm chí còn không có thời gian để khóc.
Nghĩ như vậy, Tống Lễ Khanh vô thức ôm chặt lấy con.
“Ngươi lo lắng ta là người xấu?” Ô Nhĩ Thiện đột nhiên hỏi.
“Không, ta không nghi ngờ ngươi, Ô tiên sinh, ta chỉ lo lắng Quan Sinh từ lúc chào đời vẫn chưa rời xa ta, ta sợ nó sẽ không quen.” Tống Lễ Khanh đề nghị , “Hay là để ta tắm cho nó đi.”
“Sợ không tiện cho ngươi mà thôi, người hầu của ta cũng đã chuẩn bị sữa lạc đà vừa mới vắt, hôm nay trời dễ trở lạnh, đứa bé uống vào không cẩn thận sẽ rất dễ cảm lạnh, mau đưa nó cho ta.”
Tống Lễ Khanh không kịp ngăn hắn lại, Ô Nhĩ Thiện đã ôm Quan Sinh rời khỏi tay y.
Quan Sinh trước giờ không thích khóc, nhưng vừa rời khỏi vòng tay của Tống Lễ Khanh, đứa bé đột nhiên khóc lớn, khóc đến cả mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt trong không trung, chân cũng cựa quậy không ngừng.
Ngay khi Tống Lễ Khanh nghe thấy tiếng khóc của con, trái tim y tức khắc đau nhói.
“Ai! Ô tiên sinh… nó khóc quá, để ta dỗ nó đi!”
Tống Lễ Khanh lo lắng liền đưa tay chạm vào Quan Sinh, nhẹ nhàng vỗ vào ngực nó, Quan Sinh nắm lấy đầu ngón tay của y, rồi từ từ ngừng khóc.
“Đứa bé nào mà chẳng khóc, khóc càng lớn càng tốt.”
Ô Nhĩ Thiện quay đầu giao đứa bé cho người hầu, cười nói bằng tiếng Lâu Lan: “Đem cái tên phiền phức này cút đi! Đừng để cho nó khóc!”
Người hầu nghe theo, nhưng Tống Lễ Khanh chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc của Quan Sinh càng ngày càng xa, đây là lần đầu tiên nó khóc nhiều như vậy.
“Ngươi yên tâm, nếu ta có ý đồ xấu, ta tại sao phải đối tốt với ngươi?” Ô Nhĩ Thiện cười nói, “Mau tắm đi.”
Tống Lễ Khanh được người hầu dẫn đi, họ muốn cởi quần áo thay y, y nhanh chóng nắm lấy cổ áo mình.
“Ngươi ra ngoài đi, ta không cần người hầu hạ.”
Người hầu không trả lời.
Tống Lễ Khanh đoán rằng nàng không hiểu, liền xua tay nói: “Đi ra ngoài.”
Người hầu sau đó mới lui ra.
Tống Lễ Khanh cởi bỏ áo quần rách rưới, giấu cơ thể vào trong nước ấm, đoạn đường dài quanh co này khiến y kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần, nước ấm dần xoa dịu tâm trạng mệt mỏi của y, Tống Lễ Khanh thả lỏng người, ngồi trong bồn tắm từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngay khi Tống Lễ Khanh mắt mờ đi và buồn ngủ, từ phía sau, một bàn tay chạm vào vai y.
Tống Lễ Khanh cả người run lên, lập tức né người ra phía trước.
“Ai?!”
“Là ta…” Giọng nói Ô Nhĩ Thiện giống như tiếng cửa gỗ cọt kẹt, “Một mình ngươi khó tẩy sạch được phía sau? Ta giúp ngươi được không?”
Tống Lễ Khanh cảm thấy ớn lạnh, chắc hẳn Ô Nhĩ Thiện không có ý tốt mà tới đây.
“Ô tiên sinh, ta có thể tự làm, mời ngài ra ngoài.”
“Này…” Ô Nhĩ Thiện dài giọng nói: “Đừng căng thẳng, Lâu Lan ở trong sa mạc, nước rất ít, ngoại trừ hoàng thất và quý tộc, ngay cả người giàu cũng rất lâu mới được tắm gội một lần, còn phải đi đến một nơi đặc biệt, mọi người cùng nhau tắm rửa, nam nhân giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường.”
Tống Lễ Khanh chưa kịp nói thì Ô Nhĩ Thiện đã nhảy vào bồn, nước bắn tung tóe khắp nơi.
Tống Lễ Khanh như ngọn đèn trước gió, y không dám hành động sơ suất, chỉ có thể cầu mong Ô Nhĩ Thiện hành động như lời hắn nói.
“Đây là xà phòng thơm được mang đến từ Trung Nguyên, ngươi ngửi thử đi.” Ô Nhĩ Thiện nói.
Tống Lễ Khanh không có tâm trạng để ngửi mùi xà phòng, y hai tay ôm ngực toàn thân căng thẳng, Ô Nhĩ Thiện mang xà phòng bôi lên tóc và gội cho y một cách nhẹ nhàng đến kỳ lạ.
“Hmm…Là hương hoa quế.”
Ô Nhĩ Thiện vén mái tóc đen của Tống Lễ Khanh và ngửi kỹ.
“Thật khiến người ta thoải mái…cũng giống như ngươi vậy.”
Tống Lễ Khanh cảm giác được tay của hắn từ đuôi tóc lướt qua vai, sau đó từ trên vai trượt xuống, nắm lấy cánh tay của y.
“Ô tiên sinh! Ta tắm xong rồi.”
Tống Lễ Khanh muốn chạy trốn, nhưng Ô Nhĩ Thiện đã túm chặt lấy y.
“Đừng vội, ta còn chưa có kỳ cọ thân thể…” Giọng của Ô Nhĩ Thiện càng thêm kỳ dị.
Tống Lễ Khanh không thể chịu đựng được nữa, quay đầu lại.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Ô Nhĩ Thiện sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt của y, nước da của Tống Lễ Khanh trắng hơn hẳn so với những người ở Tây Vực, so với bọt xà phòng hoa quế trong tay hắn còn trắng hơn, tựa như ngọc Hòa Điền, tựa như tuyết tháng chạp rơi.
Trong mắt Ô Nhĩ Thiện, y thực sự có thể tỏa sáng.
Sau khi rửa đi bụi bẩn, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú của Tống Lễ Khanh lộ ra trọn vẹn, lông mi như liễu, đôi môi như cánh hoa đào tháng ba. Mặc dù gầy yếu, nhưng lại tăng thêm một tầng khí chất thanh tú đáng yêu.
Ô Nhĩ Thiện ngơ ngẩn đưa tay chạm vào thái dương của Tống Lễ Khanh, ngay khi hắn muốn chạm vào má của Tống Lễ Khanh thì y đã hất tay hắn ra.
“Ta biết mình không nhìn lầm, ha ha ha… Ngươi chính là mỹ nhân độc nhất vô nhị trên thiên hạ mà!”
Ô Nhĩ Thiện như đoạt được báu vật, tiếng cười bộc lộ bản chất thật của hắn ta.
“Ngươi chắc là đã biết ta muốn làm gì… Ngươi xinh đẹp như vậy, trên đời ai có thể chịu nổi?”
Tống Lễ Khanh vốn có lòng biết ơn với hắn ta, hóa ra Ô Nhĩ Thiện chỉ là sói đội lốt cừu.
“Xin ngài tự trọng.”
“Không……”
Ô Nhĩ Thiện bất ngờ lao cả người qua ôm lấy Tống Lễ Khanh từ phía sau.
Tống Lễ Khanh tiếp xúc da thịt với hắn toàn thân cảm thấy nổi da gà.
“Ta cứu ngươi, đối tốt với ngươi, đưa ngươi ra ngoài, hiện tại ngươi còn ở trong nhà của ta. . . Có phải nên báo đáp ta hay không? Lấy thân báo đáp cho ta đi. . .”
Khi Ô Nhĩ Thiện nói, hắn ta đưa mặt đến gần, gặm loạn trên cổ Tống Lễ Khanh.
Tống Lễ Khanh ngửi thấy mùi hương của hắn ta, cảm giác được miệng của hắn ta, vô cùng buồn nôn.
Hóa ra khi thật sự chán ghét một ai đó, hành động thân mật sẽ khó chịu đến vậy, bụng Tống Lễ Khanh quặn lên.
Y chống cự vùng vẫy, nhưng Ô Nhĩ Thiện đã túm lấy y và ấn y vào thành bồn.
“Ta vô cùng giàu có, quý tộc ở Lâu Lan Quốc cũng không thể so với ta, chỉ cần ngươi cho ta, ta có thể cho ngươi tất cả, người hầu, tiền bạc, ta có thể luôn đối tốt với ngươi!”
“Ô tiên sinh, ngài tài giỏi như thế, tại sao phải làm khó một người ngoại quốc như ta?! Ngài thả ta ra, sau này ta nhất định sẽ trả ơn ngài!”
“Ta muốn ngươi!” Ô Nhĩ Thiện điên cuồng nói, “Ta cũng muốn hưởng thụ một chút mùi vị người của Thái tử Cảnh Quốc. Đây không phải chuyện ai cũng có cơ hội, ngươi cho ta một ngàn lượng vàng ta cũng sẽ không đổi! Nếu muốn đổi, ta đã sớm giao ngươi cho quan binh Cảnh Quốc rồi, lấy ngươi đổi vạn lượng vàng kia!”
Tống Lễ Khanh sửng sốt, hóa ra Ô Nhĩ Thiện đã nhận ra y từ lâu, y lại dễ tin người như vậy.
Tống Lễ Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu biết thân phận của ta, ngươi không sợ gặp rắc rối sao?”
“Ngươi bây giờ ở Lâu Lan, ở chỗ của ta, ai biết được chứ?” Ô Nhĩ Thiện thân người lật úp xuống, sốt ruột nói: “Nào, dù sao ngươi cũng từng hầu hạ nam nhân, đều giống nhau cả… Có lẽ ta sẽ làm cho ngươi thoải mái hơn thì sao!”
Ô Nhĩ Thiện nằm trên người Tống Lễ Khanh, dùng đôi tay thô ráp xoa khắp cơ thể y, hơi thở dồn dập phả lên người Tống Lễ Khanh, khiến y nôn khan.
Tống Lễ Khanh gần như tuyệt vọng, đành lôi Quân Kỳ Ngọc ra nói.
“Ô Nhĩ Thiện, ta là người của Thái tử Cảnh Quốc, hắn đang tìm ta khắp nơi, nếu có một ngày hắn tìm ra manh mối, cho dù ngươi trốn ở vương đô Lâu Lan, cũng không giữ được mạng ngươi!”
Quả nhiên, Ô Nhĩ Thiện dừng một chút, trên mặt có chút sợ hãi, Thái tử Cảnh Quốc quanh năm chinh chiến ở Tây Vực, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng danh hiệu ma đầu không phải là để cho vui, mà là giết ngươi đi ra.
Ô Nhĩ Thiện trên mặt lộ nét tàn nhẫn.
“Ta suýt chút nữa đã bị ngươi dọa, hừ, ngươi chẳng qua là phế Thái tử phi, Thái tử Cảnh Quốc đã không cần ngươi từ lâu, treo thưởng tìm người có lẽ là vì ngươi làm chuyện sai trái mà thôi, cho nên hắn sẽ không tới cứu ngươi. . . Ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời ta đi, sẽ bớt đau hơn đó.”