Thám Hoa

Chương 51: Hôn mê




Editor: Thùy Thanh – Beta: Vĩnh Nhi

***

Lúc Tống Lễ Khanh mở mắt ra đã là nửa đêm, y mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng nhỏ bé từ những ngọn nến, xung quanh yên tĩnh, y hoảng sợ ngồi xuống.

Y rõ ràng đã trở về nhà mình, nhưng lần nào y cũng sợ hãi mà tỉnh dậy, không có ngoại lệ.

Quân Kỳ Ngọc đã trở thành cơn ác mộng của y.

“Lễ Khanh, đừng sợ, có ta ở đây.”

Bên tai vang lên giọng nói của Bùi Tinh Húc, cùng lúc đó Bùi Tinh Húc nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y.

Lúc này Tống Lễ Khanh mới cảm thấy an tâm hơn, sau khi thở dốc một hồi, y mới phát hiện người mình đổ đầy mồ hôi, thấm ướt cả chiếc áo mỏng trên người.

Bùi Tinh Húc lau mồ hôi trên trán cho y.

“Làm sao vậy? Vẫn còn mơ thấy Quân Kỳ Ngọc sao?”

“Ừm.”

Tống Lễ Khanh không thể phủ nhận, y luôn bị những giấc mơ ám ảnh, mặc dù đó là một cơn ác mộng.

“Ta ngủ lúc nào?”

“Ngươi khóc lóc một trận, nói mệt liền ngủ, bây giờ đã là canh ba.” Bùi Tinh Húc trả lời y.

“Đã trễ như vậy……”

Tống Lễ Khanh nghe thấy tiếng gió bắc thổi lá cây bên ngoài, y gập người ôm đầu gối, y vô cùng lạnh, không phải vì khí trời, mà là lạnh từ trong tâm.

Y thậm chí còn cảm thấy máu mình lạnh toát.

“Ngươi ngồi đây cả đêm sao?” Tống Lễ Khanh hỏi Bùi Tinh Húc.

“Ta thấy ngươi ngủ say, không muốn quấy rầy ngươi.”

Bùi Tinh Húc vừa nói, vừa rời giường, đi xa một chút mới hỏi tiếp.

“Quần áo của ngươi ướt hết rồi, dễ bị phong hàn, quần áo ở ngăn tủ này sao?”

“Ừm.”

Phòng của Tống Lễ Khanh bài trí đơn giản, chỉ có một tủ quần áo bằng gỗ.

Y có chút luống cuống, bởi vì thời gian y ngủ càng ngày càng dài, luôn mệt mỏi rã rời, không cách nào dậy nổi tinh thần, không biết lúc nào sẽ ngủ thiếp đi.

Thay áo khác xong, Tống Lễ Khanh lại ngủ, Bùi Tinh Húc ngồi bên giường.

“Lễ Khanh, hôm nay ta tới đây là muốn nói với ngươi một chuyện.” Bùi Tinh Húc trầm giọng nói, “Lâu Lan vội vàng gửi thư tới, nói phụ vương ta bệnh nặng, có lẽ… không thể chống đỡ được bao lâu nữa, ta ngàn dặm xa xôi trở về, cũng không biết có thể nhìn thấy phụ vương lần cuối không.”

Tống Lễ Khanh hỏi: “Vậy ngươi khi nào thì đi?”

Bùi Tinh Húc trịnh trọng nói: “Ngày mai.”

“Phải nhanh một chút mới kịp.”

Tống Lễ Khanh cũng cảm thấy như vậy.

Chỉ là khó tránh khỏi lòng hơi buồn.

Y không biết ngày mai Bùi Tinh Húc đi, khi nào sẽ trở lại, cũng không biết liệu mình có thể đợi đến ngày đó hay không.

Sau đó, y nghe thấy Bùi Tinh Húc nói: “Lễ Khanh, ngươi cùng ta đi Lâu Lan đi?”

Tống Lễ Khanh sửng sốt.

“Ngươi thấy thế nào?” Bùi Tinh Húc lại nói, “Một mình ngươi ở lại kinh thành ta không yên tâm, người dân Lâu Lan chất phác nhiệt tình, ca múa giỏi, không thua gì Cảnh Quốc. Còn có ốc đảo trong sa mạc, ngươi nhất định sẽ thích, hơn nữa nếu ngươi đi cùng ta, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi cả đời, ngươi không cần lo lắng sợ hãi ở kinh thành Cảnh Quốc nữa.”

Trong lòng Tống Lễ Khanh không khỏi xúc động, cả đời y gắn liền bên bàn giấy, chưa từng thấy cảnh đời là gì.

Hơn nữa, có Bùi Tinh Húc ở đó.

Tống Lễ Khanh cũng muốn tận mắt nhìn thấy sa mạc Cô Yên Trực nơi Quân Kỳ Ngọc đã từng ở, đi qua Lạc Nhật Viên con sông mà hắn đã từng nhắc tới, y muốn biết, đó là nơi nào mà khiến Quân Kỳ Ngọc trưởng thành rồi, lại xa lạ với y.

“Đó nhất định là một nơi thế ngoại đào nguyên nhỉ.” Tống Lễ Khanh khao khát hỏi, “Nơi đó cách hồ Tư Li Mục có xa không?”

Đây là một mong muốn thầm kín của y, y muốn đến thăm nơi mẹ y đã chết.

“Nói gần mà cũng xa, Y Lệ quốc nhiều cỏ cây sông nước, trâu bò béo khỏe, hồ Tư Li Mục nằm cuối Y Lệ quốc, bọn ta gọi là Thiên Biên tịnh hải.”

“Nghe có vẻ rất đẹp, lại rất xa.” Tống Lễ Khanh cụp mắt xuống, “Nhưng ta không đi được, cho dù có đi, ta cũng nhìn không thấy gì.”

Nụ cười trên miệng Bùi Tinh Húc biến mất.

Thật ra Bùi Tinh Húc đã nghĩ đến từ lâu, Tống Lễ Khanh không phải là người cứ thế mà bỏ đi, không nghĩ ngợi gì, y không bỏ được người thân của mình.

Trong lòng Bùi Tinh Húc và Tống Lễ Khanh đều hiểu rõ, nếu Tống Lễ Khanh đi chuyến này, có lẽ sẽ không thể gặp lại người thân nữa

“Xin lỗi, Tinh Húc.”

Tống Lễ Khanh chỉ có thể nói hai chữ này.

“Ta hiểu mà.”

Bùi Tinh Húc nói vậy, nhưng trong lòng lại tràn ngập khổ sở, không kìm nén được, đầu mũi đau xót, hai mắt sưng húp, đưa tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt, cố gắng không phát ra âm thanh.

Nhưng Tống Lễ Khanh biết hắn đang khóc.

“Sau này … nếu ta cảm thấy khỏe hơn một chút, ta sẽ đến Lâu Lan tìm ngươi.”

Tống Lễ Khanh hứa hẹn nói.

“Lễ Khanh.” Giọng nói Bùi Tinh Húc mang theo tiếng khóc nức nở, “Ta biết ngươi có lý do của mình… Nhưng ta rất sợ, ta sợ khi ta trở về sẽ không gặp lại ngươi nữa.”

Bùi Tinh Húc nắm lấy tay của Tống Lễ Khanh, áp lên má mình, cố kìm nén kích động.

Trong lòng Tống Lễ Khanh buồn bã, Bùi Tinh Húc luôn cẩn thận quan tâm cảm xúc của y, cả hai đều hiểu Lâu Lan ở rất xa, ngay cả sức của xe ngựa cũng phải đi mất ít nhất một tháng.

“Ta hứa với ngươi, ta nhất định sẽ đợi ngươi trở về.”

Bùi Tinh Húc rơi nước mắt, chua xót nói: “Được, không được nuốt lời đó.”

Tống Lễ Khanh nhẹ giọng đáp: “Ừm.”

Bùi Tinh Húc kiềm chế sự đau buồn của mình, lúc rời đi quay đầu rất nhiều lần, lặp đi lặp lại một câu.

“Ngươi đã hứa với ta rồi, không được phép nuốt lời.”

Tống Lễ Khanh cũng kiên nhẫn đáp lại rất nhiều lần.

Chờ Bùi Tinh Húc vừa rời đi, Tống Lễ Khanh liền cảm thấy trong phòng vắng vẻ, y luôn cảm thấy có gió lùa vào trong chăn, dù có đắp thế nào cũng không ngăn được cơn ớn lạnh, trằn trọc một lúc mới ngủ được.

Ngày hôm sau, Bùi Tinh Húc phải lên đường sớm, Tống Lễ Khanh cũng đến tiễn hắn.

Xe ngựa dừng ở ngoại ô kinh thành, Tống Lễ Khanh cùng Bùi Hành Húc sóng vai đi qua mảnh rừng mai, trong lòng có ngàn vạn lời nhưng lại chẳng nói thành câu.

Thì ra núi xanh mênh mông cũng tiêu điều trong thời khắc này, có cảm giác hoang vắng giữa trời và đất, hoa mai tất nhiên lúc này cũng chưa nở, chỉ có những cành trơ trụi.

Tia nắng đầu tiên của mặt trời mọc từ hướng đông rơi xuống người Tống Lễ Khanh, y vừa đi vừa thở nhẹ, phả ra một luồng khí lạnh.

“Lễ Khanh, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Bùi Tinh Húc lên tiếng trước.

“Ta đang nghĩ, lần gần nhất ta đến đây là năm năm trước.”

Tống Lễ Khanh hít một hơi, trong mũi tràn đầy khí lạnh.

“Cùng ai ngắm hoa mai sao?” Bùi Tinh Húc tò mò hỏi.

Tống Lễ Khanh lắc đầu.

“Là chôn một…con chó sói ta nuôi.”

“Chó sói?”

Bùi Tinh Húc không thể tin được, tính khí của Tống Lễ Khanh không hợp với chó sói.

“Với tính tình của ngươi, sao có thể nuôi sói?”

“Đúng vậy, hồi nhỏ ta bị Quân Kỳ Ngọc bắt trốn học, gặp được tạp kỹ trên đường, Quân Kỳ Ngọc mua chó con của người ta. Sau này nuôi lớn mới biết đó là một con sói tuyết. Ngươi biết không, hắn thậm chí còn đặt cho nó một cái tên vô cùng ngớ ngẩn, là Tiểu Trư.”

Tống Lễ Khanh cười khẽ một tiếng, tựa như bị sự trẻ con và vui đùa thuở nhỏ làm cho xúc động.

“Khi đó, Quân Kỳ Ngọc không phải là một tên khốn nạn như vậy. Mặc dù bướng bỉnh nhưng hành hiệp trượng nghĩa. Hắn cướp sói con của người ta, nhưng lại để lại rất nhiều ngân lượng …” Tống Lễ Khanh đột nhiên ngừng nói, ” Được rồi, không nhắc đến hắn nữa.”

Bùi Tinh Húc quay đầu nhìn khuôn mặt trong sáng và tuyệt đẹp của y, hàng mi bị mặt trời nhuộm vàng, y mỉm cười, như thể hoa mùa xuân nở rộ ngay cả trong mùa ảm đạm nhất.

Nhưng Bùi Tinh Húc cảm thấy chút buồn.

Quá khứ của Tống Lễ Khanh, hắn chưa từng có mặt.

Đây là nuối tiếc cả đời của hắn.

“Không sao, ta muốn nghe.”

Tống Lễ Khanh lặng lẽ nói: “Ngươi xem, Quân Kỳ Ngọc luôn như vậy. Y mua đồ, nhưng lại bỏ mặc chúng. Ta nuôi Tiểu Trư lớn, sau đó nó già rồi chết đi. Thậm chí khi hắn từ Tây Vực trở về, cũng không hỏi một câu. Chắc là đã quên nó rồi.”

Y đang nói về con sói tuyết.

Cũng là đang nói về chính y.

“Ta không nhìn thấy, ngươi tìm giúp ta xem mộ Tiểu Trư còn ở đây không? Hình như là… hướng Tây Bắc.”

Chôn ở hướng Tây Bắc của rừng mai, Tống Lễ Khanh nghĩ rằng nó có thể gần Quân Kỳ Ngọc một chút.

“Được.”

Bùi Tinh Húc đồng ý, dẫn Tống Lễ Khanh đi qua rừng mai, nơi này cũng không lộn xộn, quan phủ đã bố trí người trông nom nên rất nhanh đã tìm được ngôi mộ nhỏ.

“Là cái này sao?”

Bùi Tinh Húc đặt tay lên bia mộ.

Tống Lễ Khanh sờ lên chữ viết trên tấm bia ngắn, khóe môi hiện lên một nụ cười.

“Đúng vậy, là ta tự mình dựng bia mộ cho nó.” Tống Lễ Khanh quỳ xuống nói: “Tiểu Trư, tao tới thăm mày đây, mày khẳng định không nghe thấy đâu, nếu như mày đầu thai làm người, nhất định phải đầu thai vào một gia đình tốt. Không cần phải đại phú đại quý, miễn là bình an vô sự là được rồi.”

Bùi Tinh Húc yên lặng đứng bên cạnh, ánh mắt không rời Tống Lễ Khanh, trên đời sao lại có người tốt như vậy? Ngay cả khi cơ thể y đầy những vết thương, y cũng không có chút ác ý nào đối với cuộc đời này, thú nuôi của y hay thậm chí là kẻ thù của y.

“Được rồi, nếu ngươi không đi sẽ lỡ thời gian, nhất định trước khi trời tối phải chạy tới trạm dịch kế tiếp, nếu không đường xá xa xôi, rất nguy hiểm.”

“Được.”

Bùi Tinh Húc không rời đi ngay mà mặt đối mặt với Tống Lễ Khanh.

“Trước khi ta đi, ngươi có thể cho phép ta làm một chuyện được không?”

Tống Lễ Khanh hơi ngẩng đầu hỏi: “Chuyện gì?”

Bùi Tinh Húc dán lên trán y là một nụ hôn ấm áp.

Tống Lễ Khanh bất ngờ, không kịp đề phòng.

“Ta không đợi được ngươi đồng ý.” Bùi Hành Húc giống như chơi xấu nói: “Nếu ngươi tức giận, nhớ phải chờ ta trở về dạy bảo ta một phen.”

Bùi Tinh Húc lên ngựa, hắn bình thường nhẹ nhàng tao nhã, nhưng khi trên lưng ngựa động tác lại tiêu sái nhanh nhẹn.

“Cưỡi ngựa nhớ cẩn thận.”

Tống Lễ Khanh cười một tiếng, Quân Kỳ Ngọc nói đúng, y lúc nào cũng thao thao bất tuyệt như như một mụ già.

“Ngươi quên rồi sao? Ta lớn lên trên lưng ngựa mà.”

Không sai, hắn là vương tử Tây Vực, nhất định cưỡi ngựa giỏi hơn người khác.

Tống Lễ Khanh nuối tiếc vì không thể nhìn thấy dáng vẻ oai hùng của hắn.

Tiếng móng ngựa lạch cạch, càng lúc càng xa.

Xa đến nỗi Tống Lễ Khanh không thể nghe thấy, cuối cùng yên tĩnh không chút âm thanh.

Lúc này Tống Lễ Khanh mới cảm thấy, Bùi Tinh Húc thực sự rời đi.

Cảm giác lạc lõng, y đứng bất động hồi lâu.

Rất lâu sau, Tống Lễ Khanh mới nhận ra mặt trời đã lên cao, y mới xoay người quay trở về.

Y đi được vài bước, liền ù tai từng đợt, hai mắt mờ mịt, giống như toàn bộ sức lực đều cạn kiệt, quỳ rạp xuống đất, bụng quặn thắt đau đớn.

Phun ra một ngụm máu, Tống Lễ Khanh bất tỉnh.

Dưới gốc cây mai, những chấm máu đỏ tươi, tạo thành hoa văn kiều diễm, giống như hoa mai đỏ chớm nở vào tháng chạp.

Mà nhánh cây trên cao, vốn khi trời đông giá rét mới bắt đầu nảy nở, thế nhưng lại nở ra một đóa hoa nhỏ nhắn.

Hoàng hôn nhuốm đỏ.