Thám Hoa

Chương 47: Lá thư




Editor: Thùy Thanh – Beta: Linh Nhi

***

“Thì ra ngươi hận ta nhiều như vậy.”

Quân Kỳ Ngọc nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Hồ Nô Nhi, so với lúc trước như hai người khác biệt.

Dưới lớp mặt nạ dè chừng tận tụy của hắn, lại che giấu mối hận thù tận trong xương tủy.

Hồ Nô Nhi điên cuồng hét lên: “Ta đâu chỉ hận ngươi! Ta ước gì có thể ăn tươi nuốt sống ngươi!”

“Ngươi hận ta là chuyện đương nhiên, vậy tại sao không tìm cơ hội giết ta? Từ khi tiến vào kinh thành ngươi luôn có cơ hội mà? Người ngươi nên giết nhất là ta, tại sao lại hại phụ hoàng ta?”

Không phải Quân Kỳ Ngọc không đề phòng hắn ta, mấy năm qua hắn chưa bao giờ đối xử với Hồ Nô Nhi một cách chân thành, thậm chí còn bắt Hồ Nô Nhi lúc nào cũng phải mang xích sắt, nhưng từ khi về kinh thành, hắn bắt đầu lơi lỏng cảnh giác, bị Hồ Nô Nhi lời ngon tiếng ngọt làm cho mất trí.

Hồ Nô Nhi không nói gì, nhưng lại cúi đầu xuống, mái tóc nâu mờ nhạt che đi mi mắt hắn, nhất thời không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Ha ——”

Hồ Nô Nhi đột nhiên cười lớn, nói là cười, nhưng âm thanh phát ra còn bi thương hơn là khóc.

“Ha ha…… Ha ha ha!”

Bờ vai Hồ Nô Nhi run rẩy, không nhịn được cười đến khàn cả giọng.

“Đúng vậy…… tại sao ta không giết ngươi?”

Lúc này Hồ Nô Nhi mới ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc như mặt hồ chứa đầy cảm xúc phức tạp, u oán, thê lương, thù hận.

“Bởi vì ta yêu ngươi.” Hồ Nô Nhi ngay chính mình còn không thể tin được, “Ta lại có thể yêu ngươi…… Ha ha ha! Ngươi hại ta thê thảm như vậy, sống không bằng chết, vậy mà ta lại yêu ngươi…… Ngươi nói có buồn cười hay không?”

Quân Kỳ Ngọc trầm tĩnh nhìn hắn ta.

“Ngươi vẫn luôn hại Tống Lễ Khanh, chia rẽ ta và y, cũng lấy danh nghĩa yêu sao? Vậy thì tình yêu của ngươi thật sự đáng khinh.”

“Quân Kỳ Ngọc!” Hồ Nô Nhi tức giận hét lên, “Ngươi là người không có tư cách chỉ trích ta nhất! Tất cả những chuyện làm tổn thương Tống Lễ Khanh, ta có làm quá nửa không? Tất cả đều là ngươi, là chính ngươi tự mình ra lệnh, chính ngươi ra tay!”

Quân Kỳ Ngọc nhất thời cứng họng.

Bởi vì Hồ Nô Nhi nói rất đúng, Hồ Nô Nhi làm tổn thương Tống Lễ Khanh khi nào? Cho dù là khi tát Tống Lễ Khanh một cái, thì đó cũng là do chính hắn mệnh lệnh.

Trái tim Quân Kỳ Ngọc như bị kim đâm, vì hắn không tìm ra được bất kỳ lời bào chữa nào cho mình.

Tất cả những tổn thương của Tống Lễ Khanh đều là do Quân Kỳ Ngọc mà ra.

Nước mắt Hồ Nô Nhi rơi xuống, nhưng hắn kiên cường không tỏ ra chút yếu đuối nào.

“Thế nào? Không thể đổ tội lên đầu ta nên cảm thấy khó chịu sao? Ngươi và Tống Lễ Khanh bây giờ đã làm sáng tỏ mọi hiểu lầm chưa?” Hồ Nô Nhi cười khẩy nói.

Quân Kỳ Ngọc nhìn Hồ Nô Nhi bộ dáng tự đắc, thì xác thực suy đoán trong lòng.

“Y đã đến……”

“Đúng vậy, mới đến hôm qua.”

Hồ Nô Nhi bây giờ không sợ bất cứ thứ gì.

Quân Kỳ Ngọc nổi giận, túm lấy cổ Hồ Nô Nhi, Hồ Nô Nhi bị siết đến sắp tắt thở, Quân Kỳ Ngọc mới buông tay.

“Khó trách…… Khó trách! Ngươi rốt cuộc nói gì với y?! Để y quyết tâm như vậy!”

Hồ Nô Nhi ho khan vài tiếng, mới thở hổn hển nói: “Ta chỉ là nói cho y biết, y họ Tiêu không phải họ Tống…… Yên tâm, ta không có thêm mắm thêm muối một chút nào nữa.”

Quân Kỳ Ngọc nắm chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cố kiềm chế mới không giết chết Hồ Nô Nhi ngay lập tức.

Quân Kỳ Ngọc hiểu rõ, Tống Lễ Khanh biết được thân thế thì chính là giọt nước tràn ly, y cũng không còn lý do gì để ở bên cạnh mình nữa.

Cho nên y mới kiên quyết rời đi như vậy, thậm chí cũng không quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái……

“Ngươi……”

Hồ Nô Nhi không đợi hắn nói, đã tự giương cổ của mình lên.

“Nào! Giết ta đi! Quân Kỳ Ngọc ngươi tàn nhẫn độc ác, ngươi giết người còn ít sao? Khi ta tới Cảnh Quốc, đã biết sớm hay muộn cũng sẽ có kết cục hôm nay! Muốn chém muốn giết tùy ngươi, bớt tỏ ra thương xót!”

Hồ Nô Nhi chính là một con chó điên đang cận kề cái chết, y biết mình không thể sống sót thoát ra khỏi nhà lao này, nên không có gì phải sợ.

Quân Kỳ Ngọc nhìn hắn ta lắc đầu.

“Ngươi càng muốn chết, ta càng không làm. Ta cũng sẽ không tự mình ra tay, bởi vì ta đã nếm qua cái giá của sự bốc đồng.”

Quân Kỳ Ngọc thờ ơ xoay người.

“Người đâu, đừng để hắn chết dễ dàng, trước tiên cắt lưỡi của hắn đi, hắn giỏi nhất là lời ngon tiếng ngọt đảo lộn phải trái, ta không muốn nghe hắn nói thêm một câu nào nữa.”

Hồ Nô Nhi dũng mãnh không sợ chết, hắn chọc giận Quân Kỳ Ngọc, đơn giản là muốn Quân Kỳ Ngọc cho mình chết trong vui vẻ.

Nhưng mà, chờ đợi hắn chính là tra tấn và trừng phạt vô số, Hồ Nô Nhi cuối cùng cũng sợ hãi.

“Quân Kỳ Ngọc! Nếu ngươi…… Nếu ngươi còn một chút lương tâm, liền một đao giết chết ta! Đừng để ta bị đám nô tài này làm nhục thêm lần nữa! Quân Kỳ Ngọc! Ngươi đừng đi! Ngươi…… Ngươi cho rằng ngươi cùng Tống Lễ Khanh sẽ có kết cục tốt đẹp sao? Y cũng giống như ta, là kẻ thù không đội trời chung của ngươi! Kết cục của y so ra, sẽ càng thê thảm hơn ta mà thôi……”

Ngay khi cửa nhà lao đóng lại, tiếng hét của Hồ Nô Nhi cũng không còn nghe thấy nữa, tiếng khàn khàn phát ra, đây là giãy giụa cuối cùng của hắn.

Quân Kỳ Ngọc xử lý Hồ Nô Nhi cũng không cảm thấy thoải mái, ngược lại càng suy sụp uể oải.

Hắn giơ tay lên, nhìn nó rồi hạ xuống.

Hắn có gì để tự hào đâu?

Hắn đã từng cho rằng mình có đôi bàn tay quyền lực to lớn, lại hại người mình rất mực yêu thương.

Ngay cả người bên cạnh, hắn cũng không nhìn rõ.

Quân Kỳ Ngọc lảo đảo trở về phủ Kỳ Lân, hắn vẫn còn một chút hy vọng xa vời, hy vọng khi hắn về nhà, Tống Lễ Khanh vẫn ngồi ở đó, ôn hòa mà cười mừng hắn trở về, y nhất định sẽ quan tâm mình sau một ngày mệt mỏi, sẽ mang điểm tâm trái cây do chính y tự tay làm lên, cho dù trên triều có buồn chán đến đâu, Tống Lễ Khanh cũng sẽ luôn ôn nhu khuyên bảo an ủi hắn.

Quân Kỳ Ngọc tâm tư rối bời.

Hắn nóng lòng muốn về nhà.

Vừa bước vào sân, liền gặp thị nữ Tiểu Địch hầu hạ bên người Tống Lễ Khanh, nàng đứng sững sờ trước chậu than.

Quân Kỳ Ngọc trong lòng vui vẻ.

“Ngươi về rồi…… Lễ Khanh đã về chưa?” Quân Kỳ Ngọc hô to, “Lễ Khanh! Lễ Khanh…… Ta về rồi đây!”

Quân Kỳ Ngọc đẩy cửa vào, trong phòng lại trống không.

Nụ cười trên gương mặt Quân Kỳ Ngọc cứng lại.

Hắn nhớ rõ tất cả đồ đạc trong phòng này, vẫn như thường ngày, ngăn nắp sạch sẽ, thậm chí còn đốt một chút hương thoang thoảng.

Chỉ duy nhất…… Duy nhất thiếu Tống Lễ Khanh.

Ngày thường, Tống Lễ Khanh thích yên tĩnh, y không thích một đống nha hoàn người hầu vây trong viện, cho nên chính viện thường chỉ có Tiểu Địch, một hai tỳ nữ.

Quân Kỳ Ngọc trước kia nghĩ rằng viện y quá yên tĩnh, không có một chút náo nhiệt, còn hắn thì lại thích người vây quanh ủng hộ.

Hôm nay chỉ là thiếu Tống Lễ Khanh…… sao lại trở nên vắng vẻ như vậy?

Vắng đến nỗi Quân Kỳ Ngọc cảm thấy rùng mình.

Hắn xoay người hỏi Tiểu Địch: “Chủ tử ngươi đâu? Y trốn đi đâu rồi?”

Bắt gặp ánh mắt chằm chằm của hắn, hết sức đáng sợ, Tiểu Địch nhút nhát sợ sệt đáp.

“Nô tỳ tiễn Thái tử phi…… Tống công tử trở về phủ Đại tướng quân, thì đường ai nấy đi.”

Đôi mắt Tiểu Địch đẫm lệ, nàng vốn dĩ là kẻ bơ vơ không nơi nương tựa, thật vất vả mới đi theo hầu hạ người tốt bụng dịu dàng như Tống Lễ Khanh, chỉ tiếc duyên phận chủ tớ quá ngắn, Tiểu Địch là nô tỳ ở phủ Kỳ Lân, trong lòng có quá nhiều ấm ức, lúc chia tay đã khóc rất nhiều.

“Trở về…… Trở về Tống gia.” Quân Kỳ Ngọc sửng sốt một chút, sau đó lại tức giận nói, “Tống công tử cái gì, y là Thái tử phi! Là phụ hoàng khâm điểm cho ta…… Là Thái tử phi của ta!”

Tiểu Địch lau nước mắt không trả lời.

“Y thật sự đi rồi…… Y trở về Tống gia.”

Quân Kỳ Ngọc thất hồn lạc phách ngồi ở trên ngạch cửa, cố nặn ra một nụ cười.

“Không sao, không sao…… Ta chờ thêm một chút, y đi một chút sẽ trở lại lấy đồ, khi ta gặp lại sẽ nói rõ ràng với y. Y luôn luôn nghe lời ta nói, ta xin lỗi y là được rồi, y nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.”

Quân Kỳ Ngọc ngồi ở trên ngạch cửa chờ, chờ một ngày như một năm, hôm nay ngày lại dài vô cùng, mỗi một khắc trôi qua đều đau đớn, chờ đến khi trời lặn dần, ánh chiều tà dần tắt trên gương mặt Quân Kỳ Ngọc.

Quân Kỳ Ngọc mới tỉnh táo lại.

“Y không có trở về……”

Quân Kỳ Ngọc đứng lên, bước vào phòng.

Đây là phòng tân hôn của hắn, chữ hỷ trên cửa sổ cho đến nay vẫn chưa gỡ bỏ, như điềm lành báo tin rằng tình yêu của hai người sẽ vững bền mãi mãi.

Quân Kỳ Ngọc nhẩm tính, mới chỉ có hai trăm ngày, tân hôn của hai người chỉ kéo dài từ mùa hạ đến mùa thu, ngay cả chữ trên khung cửa còn chưa phai màu.

Tống Lễ Khanh đã bỏ hắn mà đi.

Quân Kỳ Ngọc nhìn thấy một chữ hỷ giống như sắp bong ra, vội dùng nến chảy làm như hồ dán dán chặt, vuốt phẳng lại.

Nếu mọi thứ trong phòng vẫn giống như trước kia Tống Lễ Khanh từng ở, khi y trở về nhìn chắc chắn sẽ rất vui.

Quân Kỳ Ngọc đứng trước bàn, bỗng nhiên phát hiện trên bàn sách thiếu một thứ.

“Tiểu Địch.” Quân Kỳ Ngọc gọi Tiểu Địch đến hỏi, “Quyển ‘Sơn Xuyên Ký’ đâu? Nó đâu rồi? Lễ Khanh luôn đọc đi đọc lại nó, y đặt nó ở ngay đây để tiện tay lấy.”

Tiểu Địch: “Công tử đã đốt rồi.”

“Đốt?” Quân Kỳ Ngọc còn chưa hiểu được, “Sao lại đốt? Y thích nhất quyển sách này, coi như bảo bối.”

Tiểu Địch cúi đầu nói: “Sách công tử mang tới đều đem đi đốt hết rồi.”

Quân Kỳ Ngọc mí mắt giật giật, hắn không tin lời Tiểu Địch nói, mở tủ sách ra, nhưng bên trong đừng nói đến sách, ngay cả giấy bút thường dùng cũng biến mất.

Quân Kỳ Ngọc lại mở tủ quần áo, quần áo y thường mặc cũng biến mất.

Quân Kỳ Ngọc hoảng loạn mà quay lại, tâm hắn như chìm xuống đáy vực, cho nên những thứ Tống Lễ Khanh thường dùng và đồ đạc có liên quan tới y đều biến mất!

Nhà này, không còn chút dấu vết nào của Tống Lễ Khanh nữa!

Quân Kỳ Ngọc chạy ra sân, mặc kệ dơ bẩn, hắn lôi ra từ trong đống tro tàn một mảnh ngọc bội bị cháy, đây là tua rua y hay đeo.

Ngọc bội đã nứt ra, tua tua dĩ nhiên cũng bị đốt thành tro tàn.

Quân Kỳ Ngọc nhìn ngọc bội trong tay mà lòng trống rỗng.

Tống Lễ Khanh không phải nhất thời nổi hứng rời đi, mà y đã dự tính từ lâu.

Những lời dặn dò buổi sáng của y, hóa ra lại là lời tạm biệt.

Quân Kỳ Ngọc rốt cuộc không chịu được nữa, hắn dù bị Huyền Đế trách phạt, dù trên chiến trường chịu thương nặng thế nào, cũng không tim không phổi mà nở một nụ cười, nhưng lúc này nắm trong tay phần ngọc bội còn sót lại, hắn lại rơm rớm nước mắt.

“Ah!!”

Quân Kỳ Ngọc thét lên một tiếng, nước mắt tràn mi tuôn ra, đây là lần đầu tiên trong đời hắn khóc kể từ khi có ký ức, thậm chí không thể kìm được tiếng nức nở trầm thấp đau khổ trong lồng ngực.

“Y không để lại chút gì…… Y một chút cơ hội cũng không cho ta! Ô ô ô……”

“Thái tử điện hạ.” Tiểu Địch đi tới bên người Quân Kỳ Ngọc, “Tống công tử có để lại cho người một lá thư, nhờ ta đưa cho người.”

Quân Kỳ Ngọc như cành khô gặp mùa xuân, vui mừng nhanh chóng nhận lấy lá thư.

Mở ra chỉ thấy, một câu ngắn gọn:

“Sau chuyến này, một nguyện quân an khang khỏe mạng, hai nguyện đời này kiếp sau không còn gặp lại.”



Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha ha ha ha ha ha sao mà tui vui dữ vậy nè =. =