Thám Hoa

Chương 45: Là ta bỏ ngươi!




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Trong lúc Huyền Đế hôn mê, cuối cùng để lại rất nhiều chuyện chưa xử lý, cho nên không trì hoãn nữa, lê thân thể ốm yếu vào triều thảo luận chính sự đến giữa trưa.

Điều khiến ông vui mừng là, lần này Quân Kỳ Ngọc đứng ở đó, không những không tỏ ra một chút thiếu kiên nhẫn nào, ngược lại còn nghiêm túc lắng nghe, cũng không phát ngôn bừa bãi giống như trước đây mà lắng nghe ý kiến của các đại thần.

Nếu là trước kia, mặt hắn đều là dáng vẻ không kiên nhẫn, đợi Huyền Đế nói bãi triều một cái là chạy còn nhanh hơn thỏ.

“Kỳ Ngọc, tại sao hôm nay ngươi không nói lời nào?”

“Dạ?”

Quân Kỳ Ngọc bị Huyền Đế điểm danh, bước về phía trước.

“Mấy ngày nay phụ hoàng bị trúng độc, con thay người xử lý mấy tấu chương kia, đều có chút……Có chút lực bất tòng tâm. Con suy nghĩ lại mấy ngày nay, trong sách có nói thế sự đỗng minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương*, kiến thức trị quốc con đúng là có thiếu sót, hơn nữa ai nấy trong triều cũng là trọng thần của Cảnh Quốc, bọn họ nói cũng có đạo lý của bọn họ, xưa nay ta tự cho mình là đúng, tại đây xin bồi lỗi với các vị đại thần.”

(*) Trích trong “Hồng Lâu Mộng”: nghĩa là Việc đời sâu rộng, minh tỏ được đều là học vấn; nhân tình thế thái thông tỏ tức là văn chương.

Quân Kỳ Ngọc nói, chắp tay bái một bái với chúng thần.

Thần tử nào dám nhận cái bái này của hắn, rối rít quỳ xuống đáp lễ, nói điện hạ cao thượng minh tuệ.

Huyền Đế hết sức ngạc nhiên, ông không dám tin Quân Kỳ Ngọc lại có thể nói ra những lời này.

Điều này làm cho Huyền Đế trong chốc lát cảm thấy rất an ủi, ông trúng độc cũng không phải vô ích.

“Ngươi biết tự xét lại là tốt, chuyện triều đình ngươi nên nghe nhiều hơn, về phủ cũng có thể thỉnh giáo Tống Lễ Khanh, xin ý kiến của y, tính tình y trầm ổn, ý tưởng cao thâm, có thể dẫn dắt ngươi.”

“Vâng.” Quân Kỳ Ngọc vui vẻ nói, “Phụ hoàng, con đang định nói với ngài, con muốn vào thư viện học bổ túc một năm, bảo Lễ Khanh đi cùng.”

Huyền Đế thoáng sững sờ, trước đây Quân Kỳ Ngọc luôn không thích Tống Lễ Khanh, nhắc tới Tống Lễ Khanh là sắc mặt cau có, hận không thể cả đời không qua lại với nhau.

Trải qua một cuộc hiểu lầm cũng khiến thái độ của hắn đối với Tống Lễ Khanh thay đổi rất nhiều.

Nếu bọn họ nối lại tình cảm lần nữa, từ đây châu liên bích hợp, vậy thì tất cả mọi người đều vui mừng viên mãn.

“Cuối cùng ngươi cũng hiểu nỗi khổ tâm của trẫm.” Huyền Đế cảm khái nói, “Lễ Khanh vào học cùng ngươi, có hơi thiệt thòi cho y….Ngươi nên hỏi y xem y có đồng ý không, đây là chuyện gia đình ngươi.”

“Y là hầu đọc thái tử, chắc chắn sẽ đồng ý…… Hả?”

Quân Kỳ Ngọc đang nói, thì nghe thấy tiếng trống nặng nề bên ngoài.

Tùng —— Tùng —— Tùng ——

Tiếng trống tuy trầm thấp, nhưng âm thanh rất lớn, vang vọng cả bầu trời hoàng cung, ngay cả trong triều cũng nghe thấy rõ ràng.

“Kẻ nào dám đánh trống Đăng Văn Cổ?”

Quân Kỳ Ngọc kỳ lạ hỏi.

Trống Đăng Văn Cổ dựng bên ngoài hoàng cung Cảnh Quốc đến nay, chưa từng có người nào gõ cả, bách tính về cơ bản đều an cư lạc nghiệp, dù có oan khuất cũng không đến mức cáo trạng đến tai thiên tử, hơn nữa, vụ án tầm thường dám quấy nhiễu yên tĩnh của hoàng thượng đều sẽ bị trừng phạt, cho nên bình thường cũng không có ai dám gõ.

Thái giám Đăng Văn Cổ viện là một chức quan nhàn tản, ngày thường nhàn hạ đã quen, hôm nay quần áo còn chưa mặc xong, đã chạy vội đến điện Thái Hòa.

“Hoàng…… Hoàng Thượng!” Thái giám quỳ xuống phục mệnh.

“Là ai gõ Đăng Văn Cổ?” Huyền Đế hỏi.

“Là……” Thái giám chỉ ra bên ngoài, kinh hoảng nói, “Là Hoàng…… Hoàng Thái tử phi!”

Không chỉ Huyền Đế, Quân Kỳ Ngọc cũng sững sờ.

Tất cả đại thần đều kinh ngạc, không khỏi xì xào bàn tán.

Quân Kỳ Ngọc nhịn không được vội hỏi: “Y……Y gõ Đăng Văn Cổ?”

Mặc dù Huyền Đế có dự cảm không ổn, nhưng vẫn truyền lệnh nói: “Triệu Thái tử phi.”

Tống Lễ Khanh đánh trống xong, sức lực cạn kiệt, dần dần yếu đi, Tiểu Địch vội vàng đỡ lấy y.

“Công công đi truyền lời rồi, người nghỉ một chút đi công tử.”

“Ừ.”

Tống Lễ Khanh còn phải tiết kiệm sức lực để vào trong triều.

Công công rất nhanh đã trở lại.

“Thánh thượng truyền Thái tử phi Tống Lễ Khanh yết kiến.”

Chốc lát sau, dưới ánh nhìn chăm chú của chúng thần trong triều, Tống Lễ Khanh mặc một thân triều phục màu xanh đậm bước vào điện Thái Hòa, y đúng mực, lưng thẳng tắp, gương mặt trong trẻo lạnh lùng, chỉ là giữa vẻ tuấn tú, thoáng hiện ra vẻ tiều tụy, so với gương mặt đào hoa môi đỏ răng trắng ngày kim bảng đề danh hôm đó, đúng là như hai người khác nhau.

Hơn nữa có người nhận ra, ánh mắt Tống Lễ Khanh mất tiêu điểm, giống như là không nhìn thấy, bằng không cần gì phải có một tỳ nữ dắt.

Tiểu Địch lần đầu vào đại điện hoàng cung nên khó tránh khỏi hồi hộp, nhất là trước mặt lại là Huyền Đế đang ngồi trên ngai vàng Cửu Long, khí thế áp đảo đến mức nàng không dám nhìn xung quanh, chỉ biết cúi đầu nắm tay Tống Lễ Khanh.

Tống Lễ Khanh nhận thấy lòng bàn tay nàng đổ mồi hôi, hơi dùng sức nắm an ủi nàng, mới quỳ xuống dập đầu về phía trước.

“Lễ Khanh……” Quân Kỳ Ngọc đi qua nói, “Ngươi đang làm gì vậy?”

Tống Lễ Khanh làm như không nghe thấy, chỉ lo dập đầu ba lần.

Quân Kỳ Ngọc nhìn thấy vẻ xa cách* của y, càng thêm bất an.

(*) 拒人于千里之外: cự nhân vu thiên lý chi ngoại, nghĩa là “xa cách”. Trích trong “Cáo Tử (Hạ)” của Mạnh Tử.

Tống Lễ Khanh chưa từng lạnh nhạt như thế bao giờ, lạnh nhạt như thể hắn là một người xa lạ.

“Tống Lễ Khanh.” Huyền Đế lớn tiếng hỏi, “Ngươi không phải không biết, nếu không phải vụ án oan khuất cần xử lý ngay thì không được gõ Đăng Văn Cổ, dù có là Thái tử phi cũng không thể miễn, hôm nay ngươi vì chuyện gì?”

“Hòa ly.”

Không chút báo trước, dứt khoát lại kiên quyết.

Tống Lễ Khanh nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, lại giống như một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng.

Sắc mặt Quân Kỳ Ngọc đột nhiên trở nên xanh mét, hắn há miệng thở dốc, nhất thời không nói được lời nào.

Quần thần kinh ngạc đến tột đỉnh, sôi nổi bàn luận.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thái tử phi muốn hòa ly?”

“Lẽ nào mất trí rồi? Thái tử phi là thân phận gì chứ, người trong thiên hạ cầu còn không được, bao nhiêu người mong ước bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, vậy mà y lại hòa ly?”

“Đúng là tự cổ chí kim chưa từng nghe thấy bao giờ!”

“Y lại có thể làm được……”

Huyền Đế ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng lại phiền não không thôi.

“Lễ Khanh.” Huyền Đế ân cần nói, “Trẫm cũng biết ngươi ở phủ Kỳ Lân bị ủy khuất, ngươi luôn hiểu chuyện ẩn nhẫn. Bây giờ vất vả lắm Kỳ Ngọc mới thay đổi cái nhìn về ngươi, lãng tử quay đầu, vừa rồi ở trên triều còn khen ngợi ngươi…. Hiện tại ngươi rút lại hai chữ này vẫn còn kịp.”

Quân Kỳ Ngọc lại không bình tĩnh được.

“Sao ngươi……Sao ngươi dám?”

Hắn thật sự không hiểu nổi, Tống Lễ Khanh ngày thường nhu nhược, nói gì nghe nấy, làm sao có thể nói ra hai chữ này?!

Hắn vốn tưởng Tống Lễ Khanh khom lưng khuỵu gối sẽ không dám.

Hơn nữa Quân Kỳ Ngọc biết, y yêu mình sâu đậm, vậy nên sẽ không nỡ.

Từ trước tới nay Quân Kỳ Ngọc chưa bao giờ nghĩ rằng, người này sẽ rời bỏ mình.

“Tại sao?!” Quân Kỳ Ngọc lớn tiếng quát hỏi, “Tống Lễ Khanh, tại sao ngươi lại phải làm như vậy?”

Tống Lễ Khanh thờ ơ, y không còn gì để nói với Quân Kỳ Ngọc.

“Tống Lễ Khanh vô tài vô đức, uổng công hoàng thượng ưu ái ban hôn, thần và Thái tử Quân Kỳ Ngọc thành hôn xong, một là không có ích gì với giang sơn xã tắc, hai là không có khả năng sinh con nối dõi, giờ đây tình cảm đã hết, duyên phận đã cạn, không muốn ác ngữ đối mặt nhau, chỉ hy vọng hảo tụ hảo tán. Hoàng Thượng, ngài là vua cũng là người thân, ngày thần và Thái tử thành hôn khắp chốn mừng vui, hôm nay thần đánh trống Đăng Văn Cổ chiếu cáo thiên hạ. Đây là thư hòa ly thần tự tay viết, xin hoàng thượng thành toàn.”

Tống Lễ Khanh trình thư hòa ly lên bằng hai tay, công công theo hầu hoảng sợ không dám tiếp, thấy Huyền Đế gật đầu, ông mới xuống.

Công công vừa mới cầm, đã bị Quân Kỳ Ngọc giật lấy.

Chữ Tống Lễ Khanh giống như người, cho dù y có bị mù, nét chữ vẫn ngay ngắn thanh tú.

Hắn mới chỉ nhìn lướt qua, máu đã sôi trào, mỗi một hàng trong bức thư này, đều là dao găm sắc bén, từng chữ từng chữ đâm vào trái tim hắn.

Quân Kỳ Ngọc trực tiếp vò thư hòa ly thành một cục, xé tan thành từng mảnh, vung tay lên.

“Nhảm nhí! Tất cả đều là nhảm nhí! Tống Lễ Khanh, nếu như hôm nay ngươi không nói rõ ràng với ta, ta sẽ không để ngươi đi đâu hết!”

Tống Lễ Khanh nghe thấy tiếng xé, một mảnh giấy rách rơi xuống lòng bàn tay.

“Điện hạ, ngươi có thể xé một tờ giấy, nhưng không thể xóa đi sự thật.”

“Sự thật?” Quân Kỳ Ngọc ngang ngược nói, “Ta nói không đúng chính là không đúng, ngươi muốn hòa ly, đã hỏi ý ta chưa?”

Lúc này Tống Lễ Khanh mới quay sang Quân Kỳ Ngọc, hỏi: “”Đây chẳng phải là điều mà điện hạ vẫn luôn mong đợi sao? Bây giờ nguyện vọng đã thành hiện thực, tại sao ngươi lại không muốn?”

“Ta……”

Quân Kỳ Ngọc cứng họng.

Nhưng vì tính tình nóng nảy, nên dù biết mình đuối lý, hắn cũng không chịu thừa nhận.

“Ta bởi vì chút nguyên nhân…… Từng lạnh nhạt ngươi, nhưng ta đã quyết định tiếp nhận ngươi, tại sao ngươi lại phải rời đi? Ta nói cho ngươi biết! Một khi ngươi đã bước vào phủ Kỳ Lân rồi, muốn đi hay muốn ở đều không do ngươi quyết, ngươi vĩnh viễn là người của Quân Kỳ Ngọc ta, trên người khắc dấu ấn của ta, ngươi xóa không nổi!”

Tống Lễ Khanh nắm cánh tay, chậm rãi vén tay áo lên, trên cánh tay có một chữ “Quân” kết thành sẹo, cùng lúc đó, một chiếc dao găm rơi khỏi ống tay áo y.

“Điện hạ nói cái này sao……”

“Ngươi định làm gì?”

Quân Kỳ Ngọc đã lờ mờ đoán ra.

“Nhân sinh Nam Bắc nhiều lối rẽ, quân hướng Tiêu Tương ta hướng Tần*.” Tống Lễ Khanh cười lạnh một tiếng, “Ở lễ đại hôn của Tống Lễ Khanh, chư vị đều tặng quà chúc mừng, hôm nay Tống Lễ Khanh cô phụ tấm lòng của mọi người, cũng xin chư vị làm chứng, từ nay về sau Tống Lễ Khanh ta cùng Thái Tử Quân Kỳ Ngọc ân đoạn nghĩa tuyệt.”

(*) Trích “Hoài thượng biệt cố nhân” Trịnh Cốc: Sông Tiêu sông Tương thuộc Hồ Nam, còn đất Tần nay là vùng Thiểm Tây, tức một người đi xuống phía Nam, còn người kia đi lên phía Bắc. Ý chỉ hai bên chia cách từ đây.

Quân Kỳ Ngọc nhìn thấy động tác của y, hoảng hốt vô cùng, vươn tay muốn ngăn cản.

“Tống Lễ Khanh…… Đừng! Không…… Lễ Khanh!!”

Bất chấp tiếng gầm của Quân Kỳ Ngọc, Tống Lễ Khanh giơ con dao lên chém xuống, xắt phăng dấu ấn kia, bên dưới là máu thịt đầm đìa.

Trong điện lặng ngắt như tờ.

Tống Lễ Khanh rũ tay, mặc cho máu chảy xuống, nếu không phải là vết thương cũ, lúc này y nhất định đã chảy máu không ngừng.

“Không phải ngươi nói ta không xóa nổi sao? Giờ thì hết rồi, trên người ta không còn bất cứ thứ gì liên quan đến ngươi nữa, Quân Kỳ Ngọc.”

Đây là câu nói tuyệt tình nhất mà đời này Quân Kỳ Ngọc từng nghe.

Lại phát ra từ miệng mà người hắn không ngờ tới nhất.

“Lễ…… Khanh.”

Quân Kỳ Ngọc thoáng hoang mang.

Hắn không biết mình đã làm ra sai lầm lớn gì, khiến Tống Lễ Thanh vốn ôn nhu như ngọc lại có thể kiên quyết và tàn nhẫn như vậy!

Tiếng nghị luận của quần thần khiến đầu óc Quân Kỳ Ngọc ong ong.

Chắc hẳn bọn họ đều đang cười nhạo hắn… Cười nhạo hắn đường đường là một Thái tử, lại không thể giữ được một người.

“Ngươi…… Ngươi muốn cắt đứt quan hệ với ta, cái gì cũng không để ý phải không?”

Sau khi nghẹn lời, Quân Kỳ Ngọc nổi điên lên.

“Tống Lễ Khanh!” Quân Kỳ Ngọc thẹn quá hóa giận, đỏ mắt gầm lên, “Hôm nay không phải là hòa ly…… Là ta bỏ ngươi! Ngươi nghe rõ chưa? Là ta bỏ ngươi!”

Hòa ly hay là bị bỏ? Có gì khác nhau?

Tống Lễ Khanh căn bản không thèm để ý.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, y đứng dậy khỏi mặt đất, Tiểu Địch đỡ y ra khỏi đại điện.

“Tống Lễ Khanh!”

Quân Kỳ Ngọc đuổi theo hai bước.

“Ngươi tốt nhất…… Ngươi tốt nhất vĩnh viễn đừng có trở về! Ta ở phủ Kỳ Lân chờ, chờ ngươi hối hận nhận sai! Chỉ cần ngươi dám trở về, ta nhất định…… Ta nhất định……”

Quân Kỳ Ngọc hét khàn cả giọng, uy hiếp thế nào cũng cảm thấy vô lực, tức giận đá vỡ một chiếc bình hoa trong điện.