Thám Hoa

Chương 14: Bệnh nan y




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Tống Lễ Khanh lẳng lặng ngồi dựa bên lan can, nhìn chăm chú mu bàn tay mình.

Trong lòng lo lắng bất an, bởi vì y từ ngoài cung trở về phủ Kỳ Lân, ít nhất đã được một canh giờ, vết xước nhỏ vẫn chưa cầm máu và đông lại.

Nhìn vết thương vẫn đang rỉ máu, Tống Lễ Khanh nhớ tới sau chuyện phòng the thô bạo với Quân Kỳ Ngọc, y cũng chảy rất nhiều máu, lúc đó y không nghĩ nhiều, cho là Quân Kỳ Ngọc dùng sức quá mạnh….

Cơ thể mình tuy không cường tráng, nhưng coi như khỏe mạnh, từ bao giờ thì vừa đụng đã trầy da chảy máu, còn chảy không ngừng nữa?

Lẽ nào đúng như Lâu Lan vương tử nói, là một chứng bệnh?

Tống Lễ Khanh thấy sắc trời vẫn còn sớm, Quân Kỳ Ngọc còn chưa tan triều, khởi hành đi thái y viện trước.

Sau khi vào hoàng cung, y đi đâu cũng không ai ngăn cản, nhiều nhất là có thị vệ không nhận ra y hỏi một câu rồi lại cho đi, đây có lẽ là chỗ tốt duy nhất mà thân phận hoàng thái tử phi này mang lại cho y.

Tống Lễ Khanh không quen thái y viện lắm, ló đầu tìm kiếm hồi lâu, mới tìm thấy người quen của mình chỗ bàn gần cửa sổ.

“Tề thái y…..Tề thái y!”

Tống Lễ Khanh không muốn làm phiền thái y khác đang điều chế thuốc, thấp giọng gọi hai tiếng.

Tề Mạc mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Lễ Khanh ngoài cửa sổ, đôi mắt đờ đẫn của hắn lập tức sáng bừng lên.

“Tiểu mít ướt!”

Hắn thốt lên một tiếng, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, vui vẻ ôm lấy Tống Lễ Khanh lắc qua lắc lại.

“Ngươi làm sao rảnh rỗi đến thái y viện tìm ta? Ta còn đang tính, khi nào đi phủ Kỳ Lân tìm ngươi, nhưng mà sợ ngươi không gặp ta.”

Thân thể Tống Lễ Khanh ốm yếu, bị lắc mấy cái liền chóng hết cả mặt.

Tề Mạc thấy sắc mặt y tái nhợt, hai mắt thâm đen, ngừng kích động.

“Ngươi làm sao vậy? Bị bệnh sao? Ta bắt mạch giúp ngươi.”

Nói xong Tề Mạc định nắm lấy tay Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh vô thức né tránh, Tề Mạc sững sờ giây lát, mới ngượng ngùng thu tay lại.

“Xin lỗi, chạm phải ngươi, ta quên mất bây giờ ngươi, ừm, là người của thái tử.”

“Không sao.” Tống Lễ Khanh nhìn chung quanh nói: “Ta tới tìm ngươi xem bệnh, nhưng mà… Có chỗ nào yên tĩnh hơn chút không?”

“Được, ngươi đi theo ta.”

Tề Mạc dẫn y đi qua hai dãy hành lang, đến hoa viên trong thái y viện, nơi này vắng vẻ yên tĩnh, cây cối trên hòn non bộ xanh tươi rậm rạp, ngoại trừ một cung nữ đang quét tước thì không còn ai khác.

Tống Lễ Khanh và Tề Mạc ngồi mặt đối mặt nhau.

“Hoàng ….Hoàng thái tử phi.” Tề Mạc gãi gãi đầu, “Ta không quen gọi ngươi như vậy.”

“Gọi tên ta là được.”

“Tiểu mít ướt ấy hả?”

Tề Mạc vụng về pha trò, Tống Lễ Khanh lại cảm thấy rất thoải mái, bật cười.

Tống Lễ Khanh đùa nói: “Bây giờ ngươi phong lưu phóng khoáng, là thái y trẻ tuổi nhất trong thái y viện, tiền đồ vô lượng, ta cũng không thể gọi ngươi là đại ngốc được nữa rồi.”

“Không sao, gia gia ta, sư phụ ta đều mắng ta ngốc, nếu không ta đã không không đọc được sách, phải học y. Nhờ quan hệ của gia gia, ta mới xin được làm học trò của Biển thần y, sư phụ còn bảo ta nếu có nhỡ chữa chết người thì nhất định không được nói là học trò của ông, haha!”

Tề Mạc bật cười, đôi mắt tròn xoe hơi híp lại, hàng lông mày ngắn cụp xuống, càng lộ ra vẻ thật thà.

“Để ta bắt mạch cho ngươi nhé…..”

“Được.”

Tề Mạc đặt lên cổ tay y, cẩn thận xem mạch.

Tề Mạc lớn hơn Tống Lễ Khanh một tuổi, là cháu trai của thượng thư đại nhân, cùng đi học thư viện với y, trước kia ỷ vào chiều cao, thường xuyên bắt nạt Tống Lễ Khanh, cướp đồ ăn của y, sau đó bị Quân Kỳ Ngọc đánh đi ngự tiền tố cáo, Quân Kỳ Ngọc bị phạt đánh mấy cái vào mông, gọi Tống Lễ Khanh vào nhà xí lén bôi thuốc vào mông cho hắn.

“Tiểu mít ướt” và “đại ngốc” là hai biệt danh năm đó Quân Kỳ Ngọc đặt cho, nói Tống Lễ Khanh siêu siêu mít ướt.

Sau này, khi lớn lên hiểu chuyện rồi, mối quan hệ giữa hai người lại trở nên thân thiết.

Tống Lễ Khanh đột nhiên cảm thấy thế sự vô thường, người trước kia bắt nạt mình giờ đã xóa hiềm khích, người bảo vệ mình lại trở thành kẻ thù.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tống Lễ Khanh tối lại.

Một lúc sau, Tề Mạc buông ngón tay ra, biểu cảm coi như yên tâm.

“Do nhiễm chút phong hàn, vất vả quá độ, tinh thần mệt mỏi, ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt, ta trở về kê đơn, bốc thuốc, rồi đưa đến phủ Kỳ Lân cho ngươi.”

“Được, đa tạ.”

Tống Lễ Khanh do dự một lúc, vẫn quyết định hỏi Tề Mạc.

“Tề thái y, hôm nay ta tìm ngươi, thật ra không phải vì phong hàn… Là chuyện khác, ngươi xem.”

Tống Lễ Khanh chỉ vào vết xước trên mu bàn tay, đã qua vài giờ, vết thương đã hơi khô lại, không còn chảy máu nữa.

“Ta chỉ bị thẻ chầu quệt bị thương, liền chảy máu không ngừng… Đây là bị bệnh gì vậy?”

“Máu chảy không ngừng….” Tề Mạc cau mày, “Còn có triệu chứng gì khác không? Bệnh về máu không phải là chuyện nhỏ, ngươi phải kể hết mọi bất thường cho ta nghe.”

Tống Lễ Khanh xấu hổ, không tiện mở miệng.

“Còn có… Còn có cái đó… Sau khi hành phòng, lúc nào cũng có máu…”

Tống Lễ Khanh đem hết những bất thường trong cơ thể gần đây, kể chi tiết lại.

Tề Mạc nghe xong, hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Thật ra thì bệnh về máu không đông cũng không nhiều, nhưng cũng không thể coi thường. Nghe ngươi nói, hình như khá giống…khá giống…..”

Tống Lễ Khanh thấy hắn ấp úng, cười với hắn.

“Ngươi không cần lo lắng, cố tình giấu ta.”

“Bệnh huyết kiệt.”

Tề Mạc nói ra ba chữ.

“Huyết kiệt?” Tống Lễ Khanh gật đầu, “Ta chưa từng nghe bao giờ.”

“Do gặp không nhiều, ta cũng chỉ nghe sư phụ nói qua một lần. Ông nói ông cũng không biết nguồn gốc của bệnh này, không lý thuyết y học nào lý giải nổi, người càng ngày càng yếu đi, không cẩn thận bị thương là chảy máu không ngừng, cuối cùng kiệt máu mà….chết.”

Khi nói, Tề Mạc lén nhìn vẻ mặt dần dần ngưng trệ của Tống Lễ Khanh.

Tống Lễ Khanh hé môi hỏi: “Vậy… có cách chữa trị không?”

“Dùng thuốc, châm cứu… Sợ rằng cũng không phải là cách, trừ phi có thần dược, hoặc là kỳ tích. . . . . .”

Tề Mạc càng nói càng ấp úng, trên trán toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.

Tống Lễ Khanh u sầu cười gượng nói: “Thì ra là bệnh nan y.”

“Không không không, sư phụ nói, ông cũng nghe nói có bệnh nhân huyết kiệt sẽ tự khỏi, ngươi đừng quá lo lắng…”

“Một trong một triệu hả?”

Tề Mạc không trả lời, Tống Lễ Khanh biết hắn không muốn nói dối lừa gạt mình.

Tống Lễ Khanh cảm thấy như có tiếng chuông rung lên trong lòng, đầu óc quay cuồng.

Dù y có giả vờ bình tĩnh, cũng không giấu được ngón tay khẽ run.

Nhất thời, Tống Lễ Khanh không cách nào suy nghĩ được nữa.

Y còn đang trẻ, sao có thể mắc bệnh như vậy chứ? Y mới kim bảng đề danh, mới kết hôn, y còn chưa kịp xem dáng vẻ thiên hạ Cảnh quốc, chưa kịp vãn hồi trái tim Quân Kỳ Ngọc.

Y những tưởng đường đời còn dài, bọn họ vẫn còn một chặng đường rất dài để song hành cùng nhau.

Nếu như y chết, hai người cha khổ cực nuôi nấng y sẽ như thế nào?

Tống Lễ Khanh cảm thấy như có một đám mây đen bao phủ trong lòng, Diêm Vương lão gia đã tìm thấy tên y trong cuốn sổ sinh tử.

Chết sao, y không sợ chết, nhưng y sợ đến khi chết rồi, Quân Kỳ Ngọc cũng không yêu y…