Thám Hoa

Chương 11




Hoàng cung Cảnh quốc trải qua nhiều lần tu sửa, trở thành hoàng cung lớn nhất trong các triều đại, toàn bộ kiến trúc rộng lớn đều được chạm khắc rồng vàng rực rỡ tráng lệ, lộ rõ thái bình thịnh vượng .

Quân kỳ ngọc ngồi xe ngựa tráng lệ vào cung, do tám con tuấn mã kéo, bên ngoài xe xa hoa bên trong tráng lệ, thái tử ngồi xe ngựa theo quy chế chỉ dưới hoàng thượng.

Quân kỳ ngọc trực tiếp đi vào Di Hoa điện, ngoại trừ bên ngoài có năm thị vệ, cung nhân trong nội điện có khoảng hai mươi mấy người.

Ngồi trên ngai vàng là Huyền đế Cảnh quốc Quân Huyền Kiêu,bản thân hắn bề ngoài phong lưu lãng tử , nhưng sự uy nghiêm của kẻ làm chủ thiên hạ càng không phải nói. Nam tử bên trái là người tạo ra tiền lệ trong lịch sử Cảnh quốc hoàng hậu Thẩm Ngọc.Tuy rằng đã gần 40 tuổi nhưng nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi, do được trời ban nhan sắc, cộng thêm sự “sợ vợ” của Huyền đế ở đâu cũng không nỡ để hắn vất vả, nuôi dưỡng giống như đồ vật quý giá nhất, tự nhiên dấu vết thời gian cũng không lưu lại trên người hắn.Thẩm Ngọc ngày trước là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, người ngoài đồn rằng Huyền đế lật đổ tiền triều chính là vì mỹ nhân.

“Gặp qua phụ hoàng”

Quân Kỳ Ngọc hành một cái đại lễ, chỉ là ngữ khí lãnh đạm. Ngược lại khi nhìn thấy Thẩm Ngọc, mắt phượng chỉnh tề, cười đến mí mắt đều hiện rõ, cung kính đối hoàng hậu dập đầu.

“Cha, mấy ngày này người vẫn khỏe chứ? Có nhớ nhi thần không?”

Ngữ khí vừa tùy ý lại thân thiết, cùng với Huyền đế hoàn toàn không giống.

Phụ hoàng là phụ hoàng, cha là cha, xưng hô của Quân Kỳ Ngọc liền đem thân sơ phân rõ ràng.

“Ngươi trước chậm rãi nũng nịu” . Thẩm ngọc ngừng lại sự phấn khích của hắn, hỏi,: “ hôm nay là ngày tân nương đến bái kiến trưởng bối, thái tử phi của con đâu? Làm sao không cùng đến?”

Nhắc đến Tống Lễ Khanh, Quân Kỳ Ngọc liền phủi miệng một chút.

“Y nói tiến cung thỉnh an rất mệt, lúc này vẫn còn đang ngủ.”

“Ngươi không nên nói bậy, Lễ Khanh đứa nhỏ này sẽ ngay cả chút lễ nghi này đều không hiểu?” Thẩm Ngọc nhẹ giọng quát.

“ Buổi tối hôm qua Y dầm mưa sinh bệnh, nhi thần để Y lại trong phủ, không cần chạy loạn.”

Thẩm Ngọc khẽ chau mày, dễ nhận thấy sự nghi hoặc, có điều cũng không cưỡng ép hỏi.

“ Vậy ngươi đem cái này về cho Y,để Y dưỡng bệnh thật tốt, chúng ta không trách Y.”

Thẩm Ngọc chuẩn bị một hồng bao, bên trong căng phồng. Quân Kỳ Ngọc cũng không mở ra xem bên trong là cái gì, tiện tay thu vào ống tay áo.

“Không phải đồ vật gì quý báu, chỉ là một món đồ may mắn. Hy vọng hai người các ngươi sau này có thể cầm sắt hòa minh, bạc đầu giai lão.”

Ân

Quân Kỳ Ngọc trên mặt bình thản, chỉ là trong lòng đang cười lạnh.Có thể chống chọi được nửa năm coi như Tống Lễ Khanh hắn xương cốt cứng rắn.

“Không còn chuyện gì, nhi thần xin cáo lui trước, cha , lần sau nhi thần lần sau lại tới tìm người nói chuyện, cùng nói chuyện những năm này nhi thần chứng kiến ở biên quan .

“Đợi đã” Thẩm Ngọc gọi hắn lại, “người vội vàng làm gì ? cùng phụ hoàng một câu cũng đều không nói.”

Huyền đế có phần cưng chiều,nhưng lại có chút bất đắc dĩ cười khẽ một chút.

“hừ, trẫm còn không hiểu hắn, còn không phải vì sự tứ hôn cùng trẫm hờn dỗi.”

Quân kỳ ngọc không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói: “ nhi thần không dám”.

Quân kỳ ngọc vẫn như cũ không phục: “ nhi thần nghĩ cũng không nghĩ qua, người trước kia uy phong như vậy , từ Trấn Bắc Vương đến hoàng đế Cảnh quốc, đánh gϊếŧ còn nhìn qua nhiều hơn nhi thần,làm sao già rồi còn sợ công cao chấn chủ chút chuyện nhỏ này? Còn cần đùa giỡn mưu quyền đế vương ?”

Huyền đế nghe được chữ già này, trán nổi gân xanh,xém chút nữa đứng dậy, liền bị hoàng hậu ấn xuống.

“Hai cha con không phải đã đồng ý nói chuyện sao. ” Thẩm ngọc nhắc nhở hắn.

Huyền đế kiềm chế tức giận, nói cặn kẽ: Với công lao của Tống Thanh dù trẫm và hắn có quan hệ quân thần nhiều năm như vậy, không đánh mà thắng mới là kết quả tốt nhất. Đánh thiên hạ dựa vào hành quân và vũ lực, nhưng trị quốc lại khác. Bên trong đế vương phải hiểu đạo lí đối nhân xử thế, ngươi vẫn còn non nớt. Những điều này trẫm nói cho ngươi nghe, không phải giải thích, là người tiếp quản thiên hạ, phải học được.

Quân Kỳ Ngọc thình lình nói: “ Đúng vậy,chỉ có một mình nhi thần hi sinh.”

“Ngươi hi sinh cái gì”

“Tự do” Quân Kỳ Ngọc dừng một chút rồi lại nói “ hạnh phúc”.

Huyền đế lại bị tức đến phát điên, nếu là mấy năm trước hắn nhất định không nén được tức giận.

“Ngươi biết tốt xấu gì? Ngày đó ngươi ở trước mặt đại thần sỉ nhục Y, Y dung túng cho ngươi chứng tỏ tâm tư Y rộng rãi hơn ngươi.” Huyền đế khiển trách “ không phân biệt đúng sai”.

Quân kỳ ngọc lại định nói nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thẩm Ngọc, đem lời định nói nuốt trở vào.

Chỉ là chế giếu nói “Tạ phụ hoàng dạy bảo”.

Huyền đế nhả ra một ngụm tức giận nói: “được rồi, nếu đã thành hôn , ngươi phải đối xử tốt với hắn, không đợi đến lúc người ta nguội lạnh mới thấy hối hận.”

Thẩm Ngọc bổ sung nói: “phụ hoàng ngươi chính là bài học”

“ Ách........A?” Huyền đế sững sờ một lát,cũng gật đầu, “cha ngươi nói phải”

“ ồ, tuân mệnh. Quân kỳ ngọc căn bản không để trong lòng, xem thường nói, “ có điều, nếu ngày nào đó tự Y không nguyện ý làm thái tử phi, thì cùng không thể trách lên đầu nhi thần?”

“ ngươi...............”

Ồn ào vài câu , Quân Kỳ Ngọc cũng rời khỏi Di Hoa điện.

Bản thân hắn từ nhỏ đã sùng bái võ định thiên hạ , Huyền đế uy phong lẫm liệt,nhưng từ Tây Vực trở về, hắn phát hiện phụ tử hai người bọn họ càng ngày càng đối đầu, nói không nên lời,khắp nơi đều là bất đồng.

Mặt trời dần ngả về phía tây, chiếu lên những viên ngạch của phủ Kỳ Lân sáng chói

Tống lễ khanh ngồi ở bên cửa sổ, nhìn mặt trời dần lặn xuống, trong phòng chìm vào bóng tối,hắn mới hạ mắt xuống , cảm thấy mất mát.

“A!”

Tiểu Địch vừa đẩy cửa đi vào thắp đèn liền bị dọa giật nảy mình.

“ Công tử” thì ra là người,người ở trong phòng vì sao không gọi nô tỳ thắp đèn lên.? Hôm nay ngài không phải nên tiến cung thỉnh an sao? Người không đi!.

“Ta ... hôm nay mệt.” Tống lễ khanh muốn che dấu đi.

Không cần, Tống Lễ Khanh nói, tiểu Địch đốt nến đỏ ở trong phòng lên,liền nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, ngoại trừ đêm qua dập đầu bị thương, còn thêm mấy vết trầy xước bầm tím.

“ Công tử ! Người làm sao lại thành dáng vẻ như này? Là điện hạ, điện hạ động thủ?”Tiểu địch cả giận nói : “Không được, cứ như vậy làm sao được, ngài phải vào cung, đi cáo trạng, để hoàng thượng hoàng hậu làm chủ cho ngài!”

“Tiểu địch.”Tống lễ khanh kéo tay của nàng lại, “ quên đi”

“ Quên làm sao được”người cái gì cũng không nói, điện sẽ không kiêng nể gì cả, ngày càng thậm tệ hơn.

Tống lễ khanh nhìn ngọn nến đang cháy, thở dài một hơi

“Hoàng thượng hoàng hậu trên danh nghĩ là trưởng bối của ta, nhưng bọn họ chung quy vẫn là song thân của Kỳ Ngọc. Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ hướng về ai? Huống hồ, chút chuyện nhỏ này không cần phải vào cung cáo trạng,bọn họ sẽ nhìn ta như thế nào ?”

“ Nhưng điện hạ thật sự là....thật sự là quá quá đáng? Tiểu địch cùng chung kẻ thù

“ Hắn quá đáng thế nào đều có thể, bởi vì hắn là thái tử gia, ngày sau chính là cửu ngũ chí tôn, ta càng không thể. Nếu như hắn cũng giống như một đứa trẻ tùy ý giận dỗi,tranh cãi không ngớt, vậy hai người chỉ có thể càng ngày càng ngày càng xa, ngày ly tán càng gần .

Nói xong,Tống lễ khang vỗ vỗ mu bàn tay của tiểu địch.

“Thuốc ngươi lấy hôm nay đâu ? giúp ta bôi một chút ? Ta cái bộ dạng này , đều không dám gặp người.” Tống lễ khanh cười nhạo chính mình một tiếng.

Tiểu địch nhìn bộ dạng gượng cười của hắn, gương mặt tái nhợt, hết sức đau lòng.

“ân.” Tiểu địch nghe được sự phân phó, “ Đây là nô tỳ lấy từ thái y viện , nghe nói phương thuốc này là của Biển thần y.”

“ Vậy thì thật quá tốt rồi.”

Dược cao đắp lên, vết thương bỏng rát của Tống Lễ Khang cuối cùng cũng thấy mát lên chút.

Phanh

Cánh cửa nặng nề bị đá văng ra,lúc Quân Kỳ Ngọc đi vào mang theo một trận gió, thổi ngọn nến lung lay sắp đổ.