Thám Hoa Giới Giải Trí

Chương 27




Đào Thanh Phong bỏ cái bình nhỏ, sổ ghi chép, bao thuốc lá và vài món đồ của Đào Thanh vào trong túi đen lại, sau đó cất vô nơi sâu nhất của tủ treo quần áo. Đào Thanh Phong có dự cảm những món đồ này là đầu mối cần thiết để tìm hiểu về khoảng thời gian đã qua của Đào Thanh.

Mặc dù trong trí nhớ có khái niệm mơ hồ, nhưng Đào Thanh Phong vẫn chưa rõ ‘sa long’, ‘quán bar’ là nơi như thế nào. ‘Quán bar’ hẳn là giống như quán rượu ở thời cổ đại, chỉ khác nhau ở chỗ khách tới đó ăn uống xong rồi còn nhảy tới nhảy lui. Về phần ‘sa long’, chính là tập họp của quán bar, khách sạn, nhà tắm, nhưng có chế độ khắt khe, không phải ai muốn vào cũng vào được. Đào Thanh Phong thầm nghĩ có lẽ vì mình chỉ có chút kiến thức nông cạn về chúng, cho nên không cách nào hiểu được hết ý nghĩa những vật Đào Thanh để lại.

Trăm nghe không bằng một thấy. Nho gia đề cao tự thể nghiệm, bởi vậy Đào Thanh Phong cảm thấy phải đi thử một lần mới biết rõ được. Dĩ nhiên Đào Thanh Phong không dám tới Duyệt Thành Đại Sa Long. Nơi đó có người biết rõ Đào Thanh, đến đó chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới. Nên tới một quán bar nhỏ hơn, ít người hơn để ‘thể nghiệm’. Sa long có chế độ hội viên rõ ràng, để sau này có cơ hội sẽ vào.

Tựa như việc Đào Thanh Phong tìm hiểu về ‘người hâm mộ-fan’. Lúc đầu ngay cả tại sao họ thích Đào Thanh, Đào Thanh Phong cũng không rõ, nhưng sau khi được Tô Tầm cho xem bình luận khen ngợi trên mạng xong. diên/nadfk/lqwhe/q'l;ýdodn Hiện giờ Đào Thanh Phong đã biết chủ động mở weibo hằng ngày để xem có chuyện gì mới mẻ không.

Dĩ nhiên weibo chính thức của Đào Thanh Phong là do Tô Tầm quản lý. Điện thoại di động của Đào Thanh tự động đăng nhập một tài khoản khác, chắc là weibo từ trước của Đào Thanh, chuyên dành theo dõi các đối tượng đặc sắc khác. Đào Thanh Phong không quan tâm tới phần thông báo, bởi vì cho rằng khi mở weibo ra mọi người đều xuất hiện tin tức như nhau.

Những chuyện không thể nói với Tô Tầm thì phải hỏi ai đây? Phó giáo sư Nghiêm sao? Không được! Nếu Đào Thanh đã nghĩ chuyện này không thể nói cho Tô Tầm, tự nhiên càng không thể nói cho Nghiêm Đạm biết.

Hay là, dùng chiêu vạn năng kia, đón taxi, để tài xế tùy ý chở tới một quán bar nhỏ nào đó?!

Cách này không tệ! 

Đào Thanh Phong suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng quán bar như quán rượu thời cổ đại: chung quy là nơi mọi người tới ăn cơm, mình cứ vào nhìn thôi, ai thích nhảy kệ họ, có thể ra về bất kỳ lúc nào.

Đào Thanh Phong bắt taxi, nhờ chở đến một qua bar gần đây.

Tài xế taxi đưa Đào Thanh Phong đến một quán bar tầm trung cách nhà chừng mười cây số, tên là Địch Tình.

Lúc đi Đào Thanh Phong bọc cực kỳ kín như hồi vào thư viện thành phố. May mắn quán bar cũng không quy định phải lộ mặt. 

Đào Thanh Phong tuy bịt kín mặt, nhưng ăn mặc sạch sẽ lịch sự nên dễ dàng đi vào. Ngược lại, người đàn ông cao to phía sau bởi vì giày da dính nước bùn nhiều quá, nên bị nhân viên cản lại. 

Đào Thanh Phong ung dung đi vào, không hề nhìn thấy vẻ hung dữ nóng nảy lóe lên trong mắt người đàn ông cao to đang vội vàng lau giày đằng sau.

Cảm giác đầu tiên của Đào Thanh Phong khi vào quán bar là: sao tối dữ vậy?!

Thật ra cũng không tối hoàn toàn, nhưng đèn trong đây vừa nhỏ vừa mờ, không chiếu tới nhiều chỗ, chỉ có giữa sàn nhảy có bóng đèn nhiều màu xoay xoay là sáng nhất.

Quầy rượu nằm gần cửa sổ, ẩn trong ánh sáng mờ ảo. Sàn nhảy lớn nằm ở trung tâm, quy mô như một võ đài nhỏ, trên có đàn piano, một thiếu niên đang ngồi đánh.

Đào Thanh Phong có thể nhìn thấy một bên mặt của những người nhảy trên sàn và thiếu niên đánh đàn.

Đào Thanh Phong không muốn lộ mặt, dù đã mang khăn quàng cổ và mũ che hơn nửa mặt, vẫn cẩn thận vòng qua những chỗ đèn chiếu, đi tới quầy rượu.

Đào Thanh Phong quan sát thấy những người khác đều là tới quầy rượu kêu thức uống xong mới bưng ly ra ghế dài ngồi nên bắt chước làm theo.

Nhân viên phục vụ đưa thực cho Đào Thanh Phong. Các loại rượu tên tiếng Trung tiếng Anh hỗn tạp, Đào Thanh Phong đọc không hiểu. diưenddafn/êq/lqúnlyđ;ôn Hơn nữa dù là tiếng Trung thì cũng viết nghệ thuật rồng bay phượng múa vặn vẹo như rắn, cố gắng nhìn một lúc lâu mới nhận ra chữ. Có điều đọc xong vẫn không biết đó là loại rượu gì?

Huyết tinh mã lệ? Kê vĩ? Long thiệt lan? Vodka?

Nhân viên phục vụ cho rằng Đào Thanh Phong là khách lạ ít tới quán bar nên ân cần giới thiệu cho Đào Thanh Phong loại rượu đắt tiền nhất.

Đào Thanh Phong không phải kẻ coi tiền như rác. Bên cạnh mỗi loại rượu đều có ghi giá tiền, số thì Đào Thanh Phong vẫn nhận được. Số tiền vừa được đoàn phim trả cũng không bao nhiêu, nên Đào Thanh Phong chi tiêu rất cẩn thận, không dám lãng phí.

Cuối cùng Đào Thanh Phong chọn Huyết tinh mã lệ, hỏi đó là rượu gì. Cái tên nghe rất đáng sợ, được cái giá không đắt lắm.

Nhân viên pha chế cười cười pha một ly cho Đào Thanh Phong, nói xanh là rau cần, đỏ là nước cà chua.

Đào Thanh Phong bật cười, thì ra chỉ là một ly nước rau dưa, tự nhiên lại gọi cái tên kì lạ như vậy.

Bên quầy rượu có một đám người ngồi, trò chuyện rất vui, thao thao bất tuyệt.

Đào Thanh Phong muốn nếm thử vị của Huyết tinh mã lệ, nhưng uống thì nhất định phải lấy khăn quàng cổ xuống. Đào Thanh Phong ngại ánh sáng chỗ quầy rượu rất rõ, người lại nhiều không tiện bèn trả tiền, tìm một cái ghế dài chỗ tối, vừa uống vừa quan sát tình hình trong quán.

Không ngờ hành động vô tình này của Đào Thanh Phong đã tự giúp bản thân rất nhiều. Bởi vì ngay khi Đào Thanh Phong vừa cầm ly rượu rời khỏi quầy rượu hòa vào bóng tối, người đang ông lau giày vữa nãy cũng vừa tới.

Người kia gọi một ly rượu rẻ nhất, vừa uống vừa nhìn bốn phía, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Đào Thanh. Nhưng đèn tối quá nên chẳng thấy gì hết, lại sợ nếu đi tìm từng chỗ Đào Thanh sẽ thừa cơ bỏ đi theo hướng khác, đành ngồi ngay quầy rượu giám sát. Muốn ra khỏi quán thế nào cũng phải băng ngang qua quầy rượu, chỉ cần ở chỗ này ôm cây đợi thỏ là được.

Về phần Đào Thanh Phong, hoàn toàn không biết có người đang tìm mình, vô cùng thả lỏng, bởi vì chỗ đang ngồi rất tối, dù ngồi đối diện cũng chẳng thấy rõ mặt được.

Đào Thanh Phong uống thử một ngụm Huyết tinh mã lệ. Quả nhiên là vị cần tây và cà chua… thoang thoảng mùi rượu. Vừa rồi người pha chế đã trộn rất nhiều loại chất lỏng với nhau, chẳng biết loại nào là loại nào. Rượu của người hiện đại thật là đa dạng!

Tầm mắt của Đào Thanh Phong dừng ở chỗ đàn piano. Người đánh là một thiếu niên thanh tú, chừng mười sáu mười bảy tuổi. Lúc trước Đào Thanh cũng giống vậy sao? Không, hẳn là còn nhỏ tuổi hơn thiếu niên này nữa. Chẳng lẽ các quán bar đều thích để cho trẻ con biểu diễn?

Đào Thanh Phong thầm nghĩ nếu có thể tâm sự với thiếu niên đánh đàn kia, có lẽ sẽ hiểu được suy nghĩ của Đào Thanh. Nhưng chính giữa sân khấu quá sáng, Đào Thanh Phong không muốn tới đó, đành kiên nhẫn chờ đợi, thuận tiện xem xem những người xung quanh nhảy cái gì.

Không giống điệu tế mưa, cũng không thuộc thể múa vườn lê. Người ngàn năm sau phát triển ra động tác cơ bản đều là lắc lắc người, quơ quơ đầu… Mặc dù Đào Thanh Phong không cách nào thưởng thức nổi, nhưng nghĩ đây là hiện đại không thể phán xét bằng tiêu chuẩn cổ đại. Trông những người kia có vẻ vô cùng hưng phấn, thậm chí còn có vài người hoan hô thét chói tai, chắc là vui vẻ lắm.

Bản nhạc vừa dứt, thiếu niên đánh đàn rời khỏi sân khấu, một nhóm người biểu diễn múa Latin đi lên. Đào Thanh Phong thấy thiếu niên kia đang hướng về phía mình, mừng thầm trong lòng, nhìn chằm chằm thiếu niên. May mắn dù tối nhưng vì đi càng ngày càng gần nên không mất dấu.

Đào Thanh Phong sửa lại khăn quàng cổ, đứng lên chuẩn bị lại gần thiếu niên kia. Ngay lúc khoảng cách giữa hai người chừng mười bước, đột nhiên có mấy tên miệng đầy mùi rượu vọt tới chắn ở giữa, vây lấy thiếu niên kia, vừa lớn tiếng nói, “Tiểu Bạch uống với anh một ly nào!” “Tiểu Bạch lại cao hơn rồi!’ các loại, vừa thừa cơ đụng chạm người thiếu niên.

Thiếu niên tên Tiểu Bạch bị mấy người đàn ông vây ở giữa, không thấy rõ biểu hiện trên mặt, nhưng Đào Thanh Phong cảm giác hẳn là vẻ mặt vô cùng bất lực... Không chừng, trước đây Đào Thanh cũng từng gặp phải tình huống thế này.

Ở Đại Sở, những nghệ sĩ nữ đi hát rong bị khách đùa giỡn cũng có, nhưng chủ yếu chỉ xảy ra ở các quán nơi hoang vắng ít người, chứ trong các quán rượu đàng hoàng rất ít gặp. Sao ở nơi đông đúc xung quanh nhiều người thế này bọn họ vẫn dám?! Còn to gan nói những lời khiếm nhã như vậy?! Quan trọng hơn là những người xung quanh hình như cảm thấy chuyện này rất bình thường chẳng có gì đáng để ý.

Ở Đại Sở, chỉ trong thanh lâu mới có thể làm như vậy! Theo kí ức của Đào Thanh, hiện đại không cho phép mở thanh lâu. Tại sao những người xung quanh lại làm như không thấy?

Thời đại này không phải thời phong kiến hoàng quyền áp bức, vốn tưởng rằng là xã hội lý tưởng trong miệng thánh nhân, giờ xem ra, vẫn có chỗ nếp sống thật kỳ lạ!

Đào Thanh Phong chẳng có thời gian suy tư nhiều, nhanh chóng đứng ra, bình tĩnh nói, “Mấy người buông cậu ấy ra.”