Triệu Nhất Dương cũng hâm mộ nói: "Con phải mất hơn ba mươi phút đó, sao Niệm Niệm lại có thể hoàn thành trong ba phút thế?"
Ngay cả nhà Cố Ngải Phỉ đã hoàn thành nhiệm vụ, định rời khỏi và đi tới cửa tiếp theo cũng bị Niệm Niệm trên sân thi đấu làm cho kinh ngạc, tất cả đều dừng bước nhìn màn biểu diễn của Niệm Niệm trên sân.
Tử Ngải nói: "Chị Niệm Niệm thật lợi hại."
Người lên sân thi đấu trong cặp song sinh chính là Chu Tử Dục, cậu nhóc cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới hoàn thành được nhiệm vụ của mình, sau khi thấy Niệm Niệm nhẹ nhàng vượt qua như vậy, Tử Dục nói: "Nếu anh có thể lợi hại như Niệm Niệm thì tốt rồi."
Tử Ngải an ủi: "Tử Dục cũng rất lợi hại mà."
Tử Dục được em gái an ủi thì lập tức lấy lại tinh thần.
Sau khi Niệm Niệm hoàn thành nhiệm vụ của mình, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Giang Trầm.
Lúc Niệm Niệm làm nhiệm vụ, Giang Trầm cũng đã bắt đầu nhiệm vụ của mình.
Thấy trên sân thi đấu trở nên yên tĩnh lại, Cố Ngải Phỉ nghĩ chắc chắn Giang Trầm sẽ mất rất nhiều thời gian, cô ta phải nhanh chóng đi đến địa điểm tiếp theo, không có thời gian ở đây xem tiếp, bèn nói với Chu Cảnh Hành: "Chúng ta đi thôi."
Chu Cảnh Hành gật đầu, bọn họ không chú ý người trên sân thi đấu nữa, nhanh chóng bước ra khỏi cửa, đi về phía chỗ đỗ xe.
Cả nhà Chung Dao cũng chuẩn bị tiếp tục làm nhiệm vụ của mình, nhưng khi bọn họ vừa quay người, Giang Trầm trên sân lại đột nhiên lên tiếng.
"Tôi xong rồi." Giang Trầm nói với đạo diễn.
Chung Dao và Triệu Hằng lập tức quay lại, vẻ mặt không dám tin nhìn lên sân thi đấu. Thời gian hiển thị ở máy tính giờ trên sân thi đấu vừa mới qua năm phút!
Chỉ năm phút mà Giang Trầm đã chuẩn bị xong rồi sao?
Sao có thể chứ? Muốn xem hết 81 tấm hình kia trong năm phút cũng đã rất khó, huống chi còn phải nhớ chính xác vị trí cụ thể của từng hình!
Đạo diễn: "Xin mời lần lượt nói ra vị trí của mười một món đồ là mây đen, thác nước, cỏ bụi tiên, hoa hồng, máy tính, cáo, cà tím, nho, cá vàng, cốc nước và chó ngao Tây Tạng."
Giang Trầm ung dung tiến lên phía trước, chỉ ra từng vị trí của mười một món đồ. Mỗi lần anh chỉ vào thì hình ảnh của món đồ sẽ lập tức được lật lại để đối chiếu có chính xác hay không. Hình thứ nhất đúng, hình thứ hai đúng,... Hình thứ sáu đúng, cứ như vậy cho đến khi tấm hình chó ngao Tây Tạng cuối cùng được lật lại...
Đạo diễn kích động nói: "Đúng rồi, tất cả đều đúng!"
[A… Chồng chị Dữu giỏi quá vậy!]
[Trời ơi, mới có năm phút thôi, rốt cuộc anh ấy ghi nhớ như thế nào thế? Những thứ này hoàn toàn không có liên quan gì tới nhau, vừa rối vừa loạn, hình ảnh lại nhiều, mặc dù tôi cũng có thể nhớ được chính xác, nhưng thời gian năm phút thì căn bản không thể nào hoàn thành được, năm phút thì tôi còn chưa xem xong nữa là!]
[Chẳng lẽ mọi người không biết sao, vốn dĩ Giang Trầm đâu phải là người bình thường? Theo như những gì tôi biết, mười lăm tuổi anh ấy đã thi vào trường đại học hàng đầu thế giới, lên đại học còn học vượt cấp, là học bá hàng đầu tốt nghiệp thủ khoa đó. Đối với anh ấy mà nói, trò này căn bản giống như chơi trò đóng giả gia đình, có gì mà ngạc nhiên chứ.]
[Thảo nào chị Dữu nói cửa này không có chỗ cho cô ấy thể hiện, có con gái và ông chồng thiên tài ở đây, đúng là không cần cô ấy ra sân nha!]
…
Cả nhà Chung Dao cũng ngây người, bọn họ tốn mấy tiếng đồng hồ ở đây, kết quả người ta chỉ dùng năm phút ngắn ngủi đã xong, loại cảm giác bị đè bẹp về chỉ số IQ này thật sự làm cho người khác bất lực không thôi.
Giang Trầm nắm tay Niệm Niệm, Niệm Niệm đưa thẻ vượt ải thành công cho mẹ, Thẩm Minh Dữu vui vẻ nhận lấy, ôm Niệm Niệm rồi hôn một cái lên má của cô bé, cô khen ngợi: "Niệm Niệm thật giỏi!"