Vì thế, không bao lâu sau, Thẩm Minh Dữu đã dọn vào ký túc xá đại học.
Cô rất ít khi về nhà họ Triệu, mặc dù Triệu Diễm thường sẽ đến trường đưa cho cô đủ thứ đồ, hỏi thăm cô, nhưng phần lớn thời gian Thẩm Minh Dữu đều lười gặp anh ấy, bởi vì sợ làm tổn thương họ nên đã luôn giữ khoảng cách.
Thật ra Thẩm Minh Dữu biết rất rõ suy nghĩ ích kỷ này của Triệu Kỳ.
Tên ban đầu của Triệu Kỳ vốn không phải là Triệu Kỳ, đó là khi mẹ cô ta gả vào nhà họ Triệu rồi mới đổi thành cái tên Triệu Kỳ này.
Khi hai cái tên Triệu Diễm và Triệu Kỳ đặt canh nhau, dù là ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng họ là anh em ruột, Triệu Kỳ và mẹ cô ta xem như đã phí hết tâm tư cho phần đặt tên này.
Mục đích của Triệu Kỳ cũng đạt được, qua nhiều năm như vậy, dần dần bên ngoài chỉ biết Triệu Chấn Hải có một cặp trai gái là Triệu Diễm và Triệu Kỳ, mà không biết con gái ruột của Triệu Diễm thật ra là Thẩm Minh Dữu.
Triệu Kỳ coi mình là thiên kim đại tiểu thư chân chính của tập đoàn Triệu thị cho nên sau khi Thẩm Minh Dữu về nước, Triệu Kỳ mới phòng bị cô, vì sợ Thẩm Minh Dữu xuất hiện sẽ cướp đi những thứ cô ta có.
Thẩm Minh Dữu nhìn ra được những suy nghĩ ích kỉ đó của Triệu Kỳ, chẳng lẽ hai thương nhân khôn khéo như Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm thật sự không nhìn ra sao?
Chỉ là mặc kệ không thèm quản thôi.
Triệu Kỳ không đứng đúng vị trí của bản thân. Trên thực tế, đó là kết quả của việc Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm từng bước dung túng mà thành, là bọn họ cho Triệu Kỳ sự tự tin đó.
Mà sự tự tin của Triệu Kỳ lại từng chút, từng chút một xâm chiếm lấy tình thân của Thẩm Minh Dữu đối với người nhà họ Triệu, đẩy hai anh em Thẩm Minh Dữu và Triệu Diễm ngày càng xa nhau. Thật ra Thẩm Minh Dữu đã sớm nhìn thấu được, trước đây cô không quan tâm suy nghĩ của Triệu Chấn Hải, hiện tại suy nghĩ của Triệu Diễm, cô cũng không quan tâm nốt.
"Sau này, anh ít liên lạc với em đi." Thẩm Minh Dữu nhìn về phía Triệu Diễm với sắc mặt rất khó coi, nói: "Triệu Diễm, anh biết mà, giữa anh em chúng ta không thể quay về như khi còn bé nữa rồi."
Lúc nhỏ, ba mẹ mặc kệ bọn họ, hai anh em bọn họ nương tựa vào nhau, hiện tại cô đã không cần Triệu Diễm nữa, không có người anh trai này, cô vẫn có thể sống rất tốt.
Triệu Diễm lắc đầu nói: "Dữu Dữu, em đừng như vậy, anh là anh trai em mà."
Trong lòng Triệu Diễm rất khó chịu, tuy trước đây em gái luôn thích phớt lờ mình, nhưng cô chưa từng nói với anh ấy những lời nghiêm trọng như bây giờ. Nhìn vào ánh mắt của Thẩm Minh Dữu, khoảnh khắc này Triệu Diễm đột nhiên có cảm giác dường như anh ấy thật sự sắp mất đi người em gái này.
Thẩm Minh Dữu cười khẽ: "Em không cần nữa, anh làm anh trai của Triệu Kỳ là được rồi."
Trong lòng Triệu Diễm chua xót, lúc Dữu Dữu nói ra những lời này, vẻ mặt và giọng nói của cô đều rất thản nhiên, giống như cô thật sự không cần người anh trai này nữa.
Triệu Diễm hoảng loạn nắm lấy tay cô: "Dữu Dữu, sau này anh sẽ không bao giờ dẫn Triệu Kỳ tới gặp em nữa. Em ấy đã dọn ra khỏi nhà cũ rồi, từ giờ trở đi em gần như sẽ không gặp mặt em ấy nữa. Vậy nên em đừng nói ra mấy lời giận hờn như vậy nữa được không, nhà họ Triệu mãi mãi là nhà của em, chúng ta cũng mãi mãi là anh em ruột."
Thẩm Minh Dữu mỉm cười. Cho tới tận bây giờ, Triệu Diễm vẫn cảm thấy cô đang giở tính trẻ con, đang nói mấy lời giận dỗi, anh ấy không biết mỗi một lời cô nói ra đều là từ trong lòng cô.
Thẩm Minh Dữu lại lần nữa giãy tay ra, cô nhìn về phía Triệu Diễm, thản nhiên nói: "Đã muộn rồi."
Nói xong cô lập tức bước xuống lầu.
Triệu Diễm nhìn bóng lưng của Thẩm Minh Dữu, muốn lập tức đuổi theo, nhưng lại chần chừ không dám tiến lên.