Ánh mắt của Giang Trầm dán chặt vào bàn tay của Hoắc Tinh Trạch đang ôm eo Thẩm Minh Dữu. Tuy biết đây là quay phim, nhưng anh cảm thấy rất chướng mắt, cực kỳ chướng mắt, hận không thể chặt đứt móng vuốt của cậu ấy trên eo của Thẩm Minh Dữu!
Cũng may vào giây phút chạm đất, nhân vật do Thẩm Minh Dữu đóng lập tức giơ tay vung một kiếm về phía Hoắc Tinh Trạch. Vì bị chĩa kiếm vào nên Hoắc Tinh Trạch liên tục lui về phía sau, cậu ấy lấy kiếm đỡ đòn tấn công của cô, Đường Khiêm cũng tới giúp. Rất nhanh, ba người lại chiến đấu với nhau một lần nữa.
Cuối cùng Thẩm Minh Dữu thua trận, cô ngã trên mặt đất phun ra một ngụm m.á.u tươi và bị người ta bắt đi.
Niệm Niệm nắm lấy tay ba, vội vã nói: "Mẹ bị thương rồi, ba mau đi cứu mẹ đi!"
Giang Trầm sờ đầu Niệm Niệm nói: "Niệm Niệm, đây là diễn thôi, không phải thật đâu."
Niệm Niệm đang nhập tâm vào cảnh quay, nhờ ba nhắc nhở mới nhận ra đây chỉ là diễn xuất, tuy nhiên bé con vẫn có chút xúc động: "Sao chú Đường và Tinh Tinh lại cùng đánh mẹ vậy, hai đánh một như thế thì dù có thắng, cũng là không múa mà."
"..." Giang Trầm cúi đầu nhìn về phía cô bé: "Niệm Niệm, con muốn nói là thắng chi bất võ* phải không?
(*) Thắng chi bất võ: ý chỉ những người không xứng đáng với danh hiệu của mình, thắng không vẻ vang gì. Múa (vũ) và võ trong tiếng Trung là từ đồng âm.
Niệm Niệm từng sống ở nước ngoài, từ nhỏ cô bé đã có thể nói được nhiều ngôn ngữ. Dù sao cũng lớn lên ở môi trường nước ngoài nên tuy có thể nói được tiếng Trung Quốc, nhưng trừ tên mình ra thì Niệm Niệm vẫn chưa biết nhận mặt chữ. Niệm Niệm cũng không thể sử dụng thành thạo một số thành ngữ đơn giản và những câu từ tương đối khó được. Gần đây cô bé tiếp xúc với nhiều người ở nhà trẻ nên có thể nói được nhiều từ hơn, nhưng thỉnh thoảng sẽ dùng sai vài từ, hoặc là biết ý nghĩa nhưng diễn đạt không đúng.
"Đúng rồi ạ, chính là thắng chi bất võ." Niệm Niệm gật đầu, câu thành ngữ mà ba nói chính là điều cô bé muốn nói. Lần trước anh Khương Húc đã đánh nhau với mấy đứa trẻ ở trường mẫu giáo, một người đánh hai người nhưng không đánh lại được, lúc anh Khương Húc mắng người ta đã dùng câu này. Chỉ là lúc ấy Niệm Niệm không nhớ kỹ câu đó lắm, nhưng đại khái cô bé biết ý nghĩa của câu đó là như vậy. Vừa quay xong cảnh này, sau khi Thẩm Minh Dữu đi xuống liền nhìn thấy Giang Trầm đang ôm Niệm Niệm ngồi phía sau đạo diễn, hai mắt cô sáng lên, vội vã chạy đến.
"Mẹ." Niệm Niệm vui mừng nhào vào lòng mẹ.
"Niệm Niệm, sao con lại đến đây?" Thẩm Minh Dữu ôm Niệm Niệm rồi hôn cô bé hai cái.
Niệm Niệm nói: "Ba nhớ mẹ nên dẫn Niệm Niệm trốn học đến thăm mẹ." Lần trước đến thăm ban là vì Niệm Niệm nhớ mẹ nên ầm ĩ muốn đến gặp mẹ, lần này ba muốn đến gặp mẹ cho bằng được, vậy chắc chắn là ba nhớ mẹ rồi.
"..." Giang Trầm nhìn thoáng qua đứa nhỏ hoàn toàn bỏ mình qua một bên, nhưng lời nói của đứa nhỏ làm anh khó phản bác lại được, bởi vì thật sự là anh nhớ vợ cho nên mới vội vàng dẫn Niệm Niệm đến đây.
Thẩm Minh Dữu cười hỏi: "Chẳng lẽ không phải vì Niệm Niệm nhớ mẹ à?"
Niệm Niệm ôm cổ mẹ: "Đương nhiên Niệm Niệm cũng nhớ mẹ rồi, nhưng ba nhớ mẹ nhiều hơn Niệm Niệm.”
Niệm Niệm dùng giọng trẻ con tức giận nói khiến Đường Khiêm và Hoắc Tinh Trạch vừa quay xong đang đi qua chỗ này đều bật cười.
Đường Khiêm trêu ghẹo nói: "Có vẻ như tổng giám đốc Giang thật sự rất nhớ vợ mình."
Hoắc Tinh Trạch chào hỏi với Niệm Niệm trước, cậu ấy nhìn về phía mọi người và nói: "Vừa hay tổng giám đốc Giang đến đây, dạo này mọi người quay phim cũng rất vất vả. Không bằng tối nay tôi làm chủ, đợi lát nữa sau khi quay phim xong, tất cả nhân viên công tác cùng nhau ra ngoài dùng cơm, thư giãn một chút nhé?"