Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 295




Thẩm Minh Dữu: "Cũng không tệ lắm."
Giang Trầm mừng thầm trong lòng, xem ra địa điểm hẹn hò giản dị này thật sự là lựa chọn chính xác.
Chỉ là giày của Thẩm Minh Dữu không được ổn lắm, đôi giày cao gót cao như vậy không thích hợp để tản bộ. Giang Trầm tiếp tục lấy ra một đôi giày đế bằng từ trong túi ghế sau, đặt ở trước mặt Thẩm Minh Dữu: "Đổi giày đã rồi hẵng đi."
Thẩm Minh Dữu lui về sau một bước: "Em không đổi."
Giang Trầm ngồi xổm xuống, cầm lấy mắt cá chân của cô, muốn tự tay thay giúp cô: "Vẫn nên thay đi, giày cao gót không thích hợp để đi đâu."
Thẩm Minh Dữu giãy khỏi tay anh: "Thật sự là em không cần đổi mà."
"..." Giang Trầm thấy cô thật sự không muốn đổi giày nên đành phải đứng dậy.
"Tại sao lại không đổi?" Giang Trầm không đồng tình: "Đi như vậy rất mệt, còn dễ bị trẹo chân."
Thẩm Minh Dữu: "...Tại đẹp."
Chiếc váy đỏ của cô vừa hay hợp với đôi giày cao gót này, tà váy chạm trên giày nên sẽ không bị giẫm vào. Nếu thay giày đế bằng, chiếc váy đỏ này còn mặc thế nào được, cho dù có thể mặc cũng sẽ không đẹp.
Thẩm Minh Dữu không trông cậy một "trực nam" như Giang Trầm có thể hiểu được chút tâm tư nhỏ này của cô, thế nên cô đành phải nói thẳng ra.
"..." Giang Trầm không ngờ là vì nguyên nhân này, có lẽ đây chính là cái mà các cô gái gọi là "thời trang phang thời tiết", nhưng mà anh vẫn nói: "Em mặc thế nào cũng đẹp."
Thẩm Minh Dữu: "..."
Đêm nay, miệng lưỡi của Giang Trầm như được "khai sáng", bỗng nhiên trở nên ngọt ngào hơn.
"Nhưng em mang như thế này rất dễ bị ngã." Giang Trầm cất giày đế bằng vào trong xe, anh đi tới trước mặt Thẩm Minh Dữu, dừng lại một chút, sau đó duỗi tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên trên, anh trầm giọng nói: "Để anh dắt em, nếu không sẽ bị ngã đấy." Sau khi Giang Trầm nói xong, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Liệu cô có từ chối anh không?
Mặc dù đã kết hôn năm năm, chuyện nên làm hay không nên làm cũng đã làm hết, nhưng lần này sau khi cô về nước, quan hệ của hai người trở nên rất tế nhị, giữa vợ chồng luôn duy trì khoảng cách an toàn thích hợp, bọn họ đã rất lâu rồi không tiếp xúc da thịt.
Giang Trầm rất ít khi có cảm giác căng thẳng như vậy, cảm giác này mới lạ lại bỡ ngỡ, ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao phải căng thẳng như vậy.
Thẩm Minh Dữu nhìn bàn tay to lớn duỗi ra trước mặt. Tay Giang Trầm thật sự rất đẹp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Lần này, Thẩm Minh Dữu không từ chối anh, cô giơ tay trái của mình lên và đặt vào bàn tay to lớn của anh.
Gần như ngay lập tức, tay Giang Trầm đã nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Cô không từ chối anh.
Giang Trầm cong ngón tay, bàn tay hơi dùng sức như muốn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn một chút, không để nó trượt khỏi lòng bàn tay mình.
Giang Trầm nghĩ rằng có lẽ đã quá lâu bọn họ không tiếp xúc da thịt nên chỉ một cái nắm tay thôi cũng đủ làm cho trái tim anh đập liên hồi.
Thẩm Minh Dữu hơi ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: "Anh phải nắm chặt nhé, em mà ngã là em mắng anh đấy."
"Ừm." Giang Trầm nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn một chút.
Tay phải của Thẩm Minh Dữu cầm bó hoa lan hồ điệp của mình, tay trái được Giang Trầm nắm thật chặt, hai người đi trên bờ sông, chậm rãi tản bộ.
Gió sông mang theo hơi ẩm thổi qua mặt và cơ thể, xua tan những nóng bức, cũng làm cho tâm trạng trở nên thoải mái hơn.
Hai người không nói gì một hồi lâu, chỉ nắm tay nhau lẳng lặng bước đi, Giang Trầm phối hợp với bước chân của cô, không nhanh không chậm đi ở bên cạnh.
Gió sông làm lay động những cánh hoa lan hồ điệp trong tay Thẩm Minh Dữu, chóp mũi Thẩm Minh Dữu ngửi thấy hương lan hồ điệp, cô tò mò nói: "Sao anh biết em thích lan hồ điệp vậy?"