Thời điểm xe lửa khởi hành, Thẩm Minh Dữu có chút bất ngờ không kịp phản ứng.
Cô vốn đã tính toán thời gian vừa đủ để kịp lên xe lửa, nhưng sau khi cô giúp người mẹ trẻ tuổi nhặt hết đồ xong chuẩn bị rời đi, người mẹ trẻ lại không biết nghĩ đến việc gì trong nháy mắt giống như nước lũ vỡ đê, cô ấy đem đứa bé nhét vào trong n.g.ự.c Thẩm Minh Dữu, ngồi xổm trên đất gào khóc.
Thẩm Minh Dữu nhìn đứa bé ở trong ngực, phát hiện mặt mũi đứa nhỏ tái xanh, trên đầu còn có vết kim đ.â.m khi điều trị bệnh, ban nãy khi Thẩm Minh Dữu nhặt đồ phát hiện đồ rơi ra đều là đồ dùng của trẻ em, phần lớn đều là thuốc cho trẻ, những loại thuốc đó đều là thuốc nhập khẩu rất đắt tiền mà quần áo của người mẹ trẻ tuổi kia mặc dù rất sạch sẽ nhưng đều đã bị giặt đến bạc màu.
Cứ như vậy làm lỡ mất hai phút, Thẩm Minh Dữu không bắt kịp chuyến tàu.
Đợi Thẩm Minh Dữu quay trở lại khu vực chờ lần nữa, phòng phát sóng mới bật phân tần trực tiếp của cô lên.
Sau khi Thẩm Minh Dữu xuất hiện, khán giả đã đùng đùng nổi giận—
[Xe lửa đi rồi, sao bây giờ mới tới?]
[Ban nãy Niệm Niệm dán vào cửa sổ đợi cô, sao lại nỡ để con bé một mình chứ?]
[Ai mà biết có phải là phu nhân hào môn chưa từng ngồi tàu hỏa da xanh, muốn đi vệ sinh hay chạy đi mua thứ gì, cô ta cho rằng xe lửa sẽ đợi cô ta à.]
[Ngay cả con gái cũng bỏ lại một mình, thật quá đáng]
[Thẩm Minh Dữu nhìn kiểu gì cũng không ra người sẽ chăm sóc con gái, người có tiền không phải đều có bảo mẫu sao, hóa ra cũng chỉ lên show giả vờ diễn thôi.]
Thẩm Minh Dữu biết có nhân viên cùng lên tàu với Niệm Niệm, nhưng dù sao cũng là lần đầu Niệm Niệm đi tàu hỏa, không có mẹ ở bên cạnh, con bé có lẽ sẽ rất sợ.
Khi Thẩm Minh Dữu đang muốn lấy điện thoại gọi cho nhân viên công tác, đúng lúc nhân viên bên kia cũng gọi đến.
Thẩm Minh Dữu bắt máy ngay lập tức: “Niệm Niệm?”
“Là Niệm Niệm.” Giọng sữa của Niệm Niệm từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, Thẩm Minh Dữu nghe con gái nói: “Mẹ đừng sợ.”
[Hu hu hu tôi khóc rồi, đứa trẻ này sao lại chu đáo như thế, điều đầu tiên lại là an ủi mẹ.]
[Niệm Niệm dũng cảm quá, không những không khóc mà còn rất bình tĩnh mượn điện thoại của nhân viên gọi cho mẹ.] [Rốt cuộc ai nói Niệm Niệm là một đứa trẻ lạnh lùng ích kỷ, thiếu thốn tình cảm vậy hả? Đứa bé này rõ ràng rất tốt mà….]
[Niệm Niệm chỉ là không thích biểu đạt mà thôi, nhưng có thể nhìn ra được Niệm Niệm rất yêu mẹ mình.]
Sau khi Thẩm Minh Dữu nghe lời của con gái, trái tim giống như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phớt qua, vừa thân thiết vừa cảm động.
“Mẹ không sợ.” Thẩm Minh Dữu nói: “Niệm Niệm có sợ không?”
“Niệm Niệm cũng không sợ.”
“Ừm, Niệm Niệm là một cô bé dũng cảm, con bảo chú quay phim dẫn con đến chỗ ngồi, đợi đến trạm tiếp theo, mẹ con mình sẽ gặp lại.”
Sau khi trấn an được Niệm Niệm và nói chuyện với nhân viên công tác, cuối cùng Thẩm Minh Dữu cũng lên tàu, lúc này Niệm Niệm đã ở trạm kế tiếp đợi cô.
Thẩm Minh Dữu không cúp điện thoại, Niệm Niệm ở bên kia bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy giọng của cô, cách một lúc, Thẩm Minh Dữu lại gọi một tiếng Niệm Niệm, mà lúc nào Niệm Niệm cũng sẽ trả lời cô ngay lập tức.
[Mọi người có phát hiện không, chỉ cần mẹ gọi, Niệm Niệm đều sẽ trả lời mẹ rất nhanh.]
[Mẹ con cách hai đầu điện thoại là nỗi lo lắng nhất của nhau.]
[Đột nhiên cảm thấy tình mẹ con thật tốt.]
Bởi vì trên đường bị trễ giờ, nên khi Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm đến thành phố Lâm đã muộn hơn thời gian dự tính rất nhiều, những khách mời khác đã đến được một lúc lâu.
Sau khi các bé ăn và ngủ trưa xong, tổ chương trình tập hợp các bà mẹ và các bé lại với nhau.
Chủ đề chuyến du lịch đầu tiên của 《Mẹ là Siêu Nhân》 là trải nghiệm cuộc sống, để cho những đứa trẻ vốn được bảo bọc trải nghiệm đủ loại nghề nghiệp trong cuộc sống thường ngày, ví dụ như nhân viên giao hàng, công nhân vệ sinh, nhân viên chuyển phát nhanh, nhân viên rửa xe…
Các bé sẽ cùng mẹ làm việc kiếm tiền, sau đó tiền kiếm được sẽ dùng làm tiền ăn tối hôm nay, kiếm được càng nhiều, bữa tối sẽ càng phong phú.
Lần này là áp dụng hình thức rút thăm.
Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm rút được công việc nhân viên giao hàng, Cố Ngải Phỉ và cặp song sinh là nhân viên chuyển phát nhanh, Phương Đường và Khương Húc là công nhân vệ sinh, còn lại Chung Dao và Triệu Nhất Dương là nhân viên rửa xe.