Hứa Thục Lan ước gì bà ta có thể tìm được một cái lỗ trên mặt cát để chui xuống.
[Ha ha ha, mẹ chồng của Cố Ngải Phỉ đang làm gì vậy? Biểu diễn té ngã trên mặt cát phẳng hả? Buồn cười quá đi.]
[Lão sư Cố Cẩn cũng buồn cười nữa, vậy mà nghĩ ra việc muốn chụp ảnh áo tắm gợi cảm cho Hứa Thục Lan. Ha ha ha, khiến người ta sợ hãi đến mức bỏ chạy.]
[Cuối cùng tôi cũng có thể nhìn ra, mẹ chồng của Cố Ngải Phỉ là một người rất giữ thể diện, bây giờ thì hay rồi, mặt mũi đều vứt đi hết!]
Nhìn thấy Hứa Thục Lan chạy trốn nhanh hơn cả thỏ, còn đúng lúc té ngã xuống đất. Thẩm Minh Dữu và Cố Cẩn nhìn nhau, bọn họ đều thấy trong mắt đối phương có ý cười.
Hiện giờ Thẩm Minh Dữu chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Không còn cách nào khác, mẹ chồng mạnh mẽ quá nên bà ta khó mà không khó chịu!
Ngày hôm nay của Thẩm Minh Dữu trôi qua tương đối nhẹ nhàng.
Lần này xác thực là tổ chương trình đã tốn rất nhiều tiền, chỗ ở được sắp xếp cho các khách mời rất thoải mái. Về phương diện ăn uống thì là bữa tiệc xa hoa thịnh soạn hơn trước kia, đồ ăn ngon, chỗ ở tốt, hơn nữa còn có mẹ chồng tốt Cố Cẩn ở đây, đến cả đứa nhỏ cũng không cần Thẩm Minh Dữu chăm sóc, Thẩm Minh Dữu quả thật quá sung sướng.
Lần ghi hình chương trình này, cô không phải đến để làm việc, mà là đến hải đảo nghỉ dưỡng.
Một ngày ghi hình sắp kết thúc, ba người Thẩm Minh Dữu, Cố Cẩn và Niệm Niệm đang ngồi trong sân nhỏ căn phòng VIP cao cấp của họ. Trong sân có một ao nhỏ, bên trong có rất nhiều cá con bơi qua bơi lại, thường được dùng làm cá trị bệnh cho khách hàng.
Thẩm Minh Dữu vừa đặt chân vào đã có rất nhiều cá nhỏ lập tức bơi đến bên chân cô.
Cố Cẩn mệt mỏi cả một ngày, có hơi rã rời nên bà cũng để chân vào bắt đầu trị liệu bằng cá. Niệm Niệm nhìn thấy mẹ và bà nội đều đặt chân vào nên cô bé cũng ngồi xuống, lấy hết dũng khí thử đưa đôi chân nhỏ của mình vào trong. Nhưng khi vừa chạm chân lên mặt nước, cô bé lập tức nhìn thấy một đàn cá nhỏ bơi qua, như thể muốn ăn chân của mình. Da đầu Niệm Niệm tê dại, sợ tới mức thu chân nhỏ của cô bé trở về.
[Niệm Niệm đang sợ đó hả? Cô cũng khá sợ làm cá trị liệu, luôn cảm thấy chân của mình sẽ bị cá cắn mất!]
[Ha ha ha, tại sao bàn chân nhỏ của Niệm Niệm lại đáng yêu như vậy, mũm mỉm.]
Cố Cẩn nhéo bàn chân nhỏ mũm mỉm của Niệm Niệm: “Niệm Niệm, con không thử một chút sao, rất thoải mái đó.”
Niệm Niệm thấy vô số cá nhỏ đang rỉa chân của bà nội và mẹ, cô bé sợ hãi hỏi: “Không đau sao ạ?” Nhìn có vẻ rất đau.
“Không đau đâu.” Cố Cẩn cười nói: “Cái này gọi là cá hôn, chúng không có răng nên không cắn người được.”
Niệm Niệm che mắt lại: “Nhưng chúng nhiều như vậy, lúc nha lúc nhúc, Niệm Niệm không dám nhìn.”
Thẩm Minh Dữu sờ nhẹ vào cánh tay Niệm Niệm, phát hiện tay cô bé nổi hết cả da gà, Thẩm Minh Dữu nhíu mày nói: “Vậy là Niệm Niệm mắc chứng sợ hãi đám đông à?”
“Niệm Niệm có chóng mặt buồn nôn không?” Cố Cẩn vừa hỏi vừa bắt mạch cho Niệm Niệm, phát hiện nhịp tim bình thường. Nếu chứng sợ hãi đám đông nghiêm trọng, sẽ xuất hiện tình huống chóng mặt buồn nôn, tim đập nhanh khó thở.
“Không chóng mặt ạ.” Niệm Niệm lắc đầu, ngoại trừ da đầu tê dại, trên cánh tay nổi da gà thì cô bé không chóng mặt cũng không buồn nôn.
“Cũng may là chứng sợ hãi đám đông nhẹ, không có vấn đề gì lớn.”
[Hóa ra Niệm Niệm cũng mắc chứng sợ hãi đám đông nha, vừa nãy lúc ống kính ghi lại những con cá nhỏ đó, tôi sợ tới mức không dám nhìn, quá nhiều quá dày đặc!]
[Điều này tôi rất đồng cảm luôn, mỗi lần nhìn thấy một đám vật nhỏ chi chít xuất hiện là tôi liền chóng mặt buồn nôn. May là Niệm Niệm bị ám ảnh nhẹ, nếu không sẽ rất ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày.]