Lúc này, trong phòng phát sóng trực tuyến, khu vực bình luận hiu quạnh cuối cùng cũng nên sôi động:
[Ha ha, cuối cùng bố cũng nhớ đến con bé quậy của mình rồi.]
[Tôi chỉ muốn biết, rác có gì vui.]
[Có thể trong mắt trẻ con không có sự phân biệt giữa rác và đồ chơi.]
[Đồ chơi đã bị tịch thu, chỉ có thể chơi rác thôi.]
[Cạn lời.]
[Càng cạn lời hơn là tôi đã theo dõi cô bé chơi rác trong hơn một tiếng đồng hồ!]
[Tôi cũng vậy.]
[Có độc.]
...
– Đúng là có độc.
Trần Vũ ngồi trước máy tính, gật đầu đồng ý.
Trong lúc Lâm Mạt Mạt “chơi rác”, số người trực tuyến trong phòng livestream đã tăng từ hơn năm trăm lên hơn một nghìn.
…
Bên đây, khi Lâm Mạt Mạt vứt cái lon trong tay xuống, Lâm Trình không nói gì nữa, chỉ căng mặt dắt Lâm Mạt Mạt về nhà.
Lâm Mạt Mạt mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy hình lưng của Lâm Trình đã đi vào hành lang tòa nhà cư dân.
“Còn đứng đó?” Lâm Trình quay đầu gọi Lâm Mạt Mạt.
“A, không ạ.” Lâm Mạt Mạt nhanh chân đuổi theo, trước khi đi vào hành lang, còn lưu luyến nhìn lại đống vật phẩm tái chế lớn mà mình đã sắp xếp xong, khuôn mặt đau đớn.
“Rửa tay.” Khi đi qua bồn nước chung tầng ba, Lâm Trình nhắc nhở.
“Dạ...”
“Đã rửa sạch.” Lâm Mạt Mạt theo bản năng mà giơ tay lên để Lâm Trình nhìn.
Cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt căng chặt của đối phương cuối cùng cũng có chút buông lỏng, Lâm Mạt Mạt mới nhẹ nhõm một chút, đi theo Lâm Trình vào nhà.
Vừa bước vào nhà, Lâm Mạt Mạt lập tức ngơ ngác.
Những vật dụng lộn xộn trước đây đã bất ngờ thay đổi.
Những đồ dùng trước đó chất đống trong phòng đã được Lâm Trình chuyển đến một góc trong nhà, xếp chồng lên bức tường, chỉ còn lại một số đồ nội thất và vật dụng cần thiết, căn phòng chật chội trước đây đột nhiên trở nên rộng rãi và gọn gàng hơn nhiều.
Lâm Mạt Mạt háo hức nhìn xung quanh, sau đó nhìn Lâm Trình, hai mắt tràn đầy kinh ngạc.
Đối mặt với ánh mắt không thể tin nổi của bé, khóe môi Lâm Trình mới cong lên một tí.
Trong mắt cô bé, có phải anh là người không thể tự chăm sóc mình hay không vậy?
Phòng đã được dọn dẹp, chỉ còn việc suy nghĩ về vấn đề đi ngủ.
Cả căn nhà ban đầu chỉ có một phòng, chỉ là chủ nhân trước đã sử dụng một vài tủ gỗ để tách thành hai phòng: phòng bên trong chứa một chiếc giường bằng một tấm gỗ rộng chưa đến một mét, phòng bên ngoài, vừa rồi Lâm Trình cố gắng dùng mấy cái thùng lớn ghép thành một chiếc giường.
“Lát con muốn ngủ ở đâu?” Lâm Trình cúi đầu hỏi Lâm Mạt Mạt.
Lâm Mạt Mạt lắc đầu, cho biết bé có thể ngủ ở đâu cũng được.
Thấy vậy, ánh mắt của Lâm Trình quét một vòng trong căn nhà, cuối cùng chỉ vào phòng bên ngoài, anh nói với Lâm Mạt Mạt: “Con ngủ ở đây.”
“Dạ.” Đối với sự sắp xếp của Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt không phản đối.
Thay vào đó, những bình luận đầy tranh cãi đã nhảy ra trên làn đạn do sự sắp xếp của Lâm Trình.
[Ba ba để con gái ngủ bên ngoài? Bản thân thì ngủ bên trong phòng?]
[Ông cha này suy nghĩ như thế nào vậy?]
[Chẳng lẽ không phải là ba ba ngủ trong phòng khách, để con gái ngủ trong phòng sao?]
[Hơn nữa, đứa bé còn nhỏ như vậy, còn ở môi trường lạ, ngủ cùng nhau cũng không có gì. Tôi thấy Bạch Vũ Lâm và con gái mình sống chung trong một căn hộ nhỏ, chỉ có một phòng ngủ.]
[Tôi cũng thấy rồi, nó còn lên hot trend, #Bạch Vũ Lâm dỗ con gái ngủ trưa#, cảnh tượng cực đáng yêu.]
...
Tranh cãi trong phòng livestream, cả Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt không biết.
Ở phía này, hai “cha con” đã kéo hành lý của mình vào phòng riêng của mình để tự sắp xếp.
Lâm Mạt Mạt lấy chăn drap và vỏ chăn từ trong vali ra, cũng như các vật dụng được chương trình chuẩn bị trước đó, bé bắt đầu trải giường.
Quá trình mặc dù vất vả, nhưng Lâm Mạt Mạt vẫn sắp xếp giường xong rồi.
Lâm Trình đã dọn xong phòng bên trong, khi ra ngoài anh thấy giường đơn tự chế của mình trước đó đã có bộ drap và chăn màu xanh lam trải sẵn, gối đặt gọn bên cạnh, Lâm Mạt Mạt ngồi trên mép giường hai chân khép lại, vô cùng ngoan ngoãn.