“Cần phải xử lý.” Lâm Trình không cảm xúc nói.
“Chờ ở đây.” Lâm Trình nói xong, quay người ra khỏi cửa.
——
Lâm Trình đi gặp nhân viên của tổ đạo diễn, anh muốn lấy một số vật phẩm y tế từ nhóm đạo diễn, nhưng kết quả lại được biết ngay cả đồ dùng y tế thông thường cũng phải tự giải quyết.
Lâm Trình nhíu mày, không muốn lãng phí thời gian với những người trong tổ đạo diễn, nên quay trở lại phòng.
“Tiền lúc trước ở đâu?” Lâm Trình hỏi Lâm Mạt Mạt.
“Ở đây.” Lâm Mạt Mạt lấy phong bì đựng tiền từ ở bên trong áo khoác ra.
Trước khi Lâm Mạt Mạt nói gì, Lâm Trình đã “cướp” phong bì trong tay bé, rồi ra khỏi nhà.
...
Bảy tám phút sau đó, Lâm Trình quay lại, trong tay còn cầm theo một cái túi nhựa từ cửa hàng thuốc.
Đặt đồ đạc trong tay xuống, thấy đôi mắt Lâm Mạt Mạt liếc chằm chằm vào phong bì trong tay mình, khoé miệng của Lâm Trình giật giật, đưa phong bì trả lại cho Lâm Mạt Mạt.
Nhận lấy phong bì, Lâm Mạt Mạt vô thức nắm chặt, sau đó vẻ mặt bé nhanh chóng thay đổi - trước đây bé đã nhìn rồi, trong phong bì chứa một tờ trăm tệ và mười tờ mười tệ, bé hiểu rõ độ dày của nó.
Lâm Trình đi ra ngoài một chuyến, phong bì rõ ràng đã mỏng đi rất nhiều.
Lâm Mạt Mạt nhanh chóng mở phong bì ra xem, thấy tờ giấy tiền đỏ vẫn còn, bé an tâm một chút, chỉ còn lại một vài tờ mười tệ mà thôi.
“Những thứ đó có đắt không ạ?” Lúc này, Lâm Mạt Mạt đã biết người đối diện đã mang tiền đi mua những thứ đó cho bé, nên chỉ vào gói đồ và hỏi Lâm Trình.
“55.” Lâm Trình nói số tiền.
Lâm Mạt Mạt: “!”
Sấm chớp giữa trời quang.
Lâm Trình không để ý đến gương mặt hoá đá của bé. Anh lấy những dụng cụ y tế như kẹp, cồn, bông y tế và băng keo đã mua ra, dắt Lâm Mạt Mạt đến nơi có ánh sáng, sau đó nhìn kỹ từng đốt ngón tay của Lâm Mạt Mạt, xác định vị trí của mảnh vỡ kính, sau đó dùng kẹp trực tiếp lấy từng mảnh thủy tinh trong vết thương ra.
Trong quá trình này, vì không phải là tay của mình, Lâm Trình không biết độ nặng nhẹ như thế nào.
Trong khi đó, Lâm Mạt Mạt lại đau đớn đến mức cắn chặt răng lại.
Nghĩ đến hiệu ứng chương trình, hơn nữa không muốn khán giả ghét bỏ, Lâm Mạt Mạt nhanh chóng nhắm mắt, mặc cho nước mắt đang rưng rưng, cũng kiên quyết không phát ra tiếng động.
Cho đến khi Lâm Trình lấy hết mảnh vỡ thủy tinh ra và dùng bông y tế nhúng cồn để tiệt trùng cho Lâm Mạt Mạt, cảm giác đau đớn bất ngờ làm Lâm Mạt Mạt vô thức rụt tay lại.
“Đừng nhúc nhích.” Lâm Trình nhíu mày nói.
“Ừm.” Lâm Mạt Mạt không dám nhúc nhích
Trong lúc đó, trong phòng livestream đã bật chế độ dạy dỗ dành cho Lâm Trình.
[Người ba ba này cũng hung dữ quá đi.]
[Đúng vậy, nhìn cô bé sợ như vậy kìa.]
[Con đã tủi thân đến mức khóc luôn rồi, ba ba lại không an ủi, thậm chí còn hung dữ như vậy.]
...
Lâm Mạt Mạt không biết những bình luận trên làn đạn. Nếu bé biết, bé chắc chắn sẽ hét lớn: Mọi người hiểu lầm rồi đấy. Bé không tủi thân, chỉ đơn giản là bé bị đau thôi!
Hình như cuối cùng Lâm Trình đã cảm nhận được suy nghĩ của Lâm Mạt Mạt, anh nhìn Lâm Mạt Mạt một cái, hỏi: “Đau?”
Lâm Mạt Mạt gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: “Thổi một chút là không đau nữa.”
Lâm Trình: Thổi?
Thổi là động tác gì vậy?
Lâm Trình nhướng mày, không đáp lời Lâm Mạt Mạt, anh lấy một miếng băng keo cá nhân ở bên cạnh, dán lên vết thương của bé.
“Xong rồi.”
“Cảm ơn.”
Sau khi nói xong, Lâm Mạt Mạt nhìn Lâm Trình cười còn môi, trông rất vui vẻ.
“Cười cái gì?” Lâm Trình cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Không có gì,“ Lâm Mạt Mạt lắc đầu, suy nghĩ một lát, sau đó nhỏ giọng giải thích: “Bà cũng sẽ dán giúp con.”
Cách Lâm Trình giúp bé dán băng cá nhân khiến Lâm Mạt Mạt nhớ đến Lưu Thúy Phương.
Lâm Trình là người thứ hai giúp bé dán băng cá nhân.