Tô Chi thấy mặt người đó, mặc dù chưa từng gặp nhưng cô biết đó là Tô An Thanh, con của chú cô.
Là xe cậu ấy xảy ra sự cố nên mới đụng vào xe anh hai.
Không chỉ có xe của anh hai mà những người đua xe khác cũng bị liên lụy, bị thương rất nghiêm trọng.
Tất cả đều do em gái của một tên côn đồ thích Tô An Thanh, nhiệt tình theo đuổi cậu ấy nhưng lại bị từ chối, anh trai nữ sinh kia thấy em gái mình đau lòng, dò hỏi nhưng không có kết quả, tự mình đi nghe ngóng mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta có ấn tượng rất kém về Tô An Thanh, sau khi liên tục mấy ngày thấy em gái mình đau lòng khổ sở, anh ta cho người động tay động chân với chiếc xe Tô An Thanh dùng trong cuộc thi nên mới xảy ra chuyện này.
Tô An Thanh bị thương không nghiêm trọng bằng anh hai, xe của cậu ấy va chạm bên đường, nhưng mặt lại bị thương.
Trong cảnh cuối của giấc mơ, Tô Chi đối diện với đôi mắt của Tô An Thanh, lạnh nhạt, sâu thẳm, không có chút mong muốn sinh tồn nào.
Tô Quân Bạch thấy em gái vẫn ngủ, sau khi ngồi trong xe ngụy trang xong, thấy gần đến giờ mới gọi cô dậy.
""Chi Chi, đến rồi.""
Tô Chi lập tức mở mắt, cảm giác sau khi mơ đối với cô mà nói rất không thoải mái, cô xoa vị trí trái tim, thầm đoán có phải sau khi anh hai sinh nhật lần thứ hai mươi mốt rồi mới hoàn toàn tách biệt với kịch bản hay không.
Cô kinh ngạc nhìn trang phục của anh hai, ngạc nhiên thốt lên: ""Oa, sao anh lại mặc thế này?""
Tô Quân Bạch mặc một bộ đen, ngay cả mũ và khẩu trang cũng đen, thậm chí anh còn dính giấy đen lên trên mu bàn tay, cả người toàn một màu đen.
Khó trách anh nói không ai nhận ra anh, anh như vậy thì ngay cả fan cũng không nhận ra đâu.
""Có phải rất ngầu không?"" Tô Quân Bạch rất tự hào nói: ""Mỗi lần anh xuất hiện là nữ sinh trên khán đài sẽ gào thét tên anh đấy.""
Tên ở đây đương nhiên là biệt hiệu SS của anh.
Tô Chi: ""...""
Ngầu thì ngầu, nhưng trước khi tham gia cuộc thi cô cần phải giải quyết chuyện của Tô An Thanh, nếu không anh hai cũng đừng tham gia, rất dễ xảy ra chuyện.
""Tô An Thanh đâu? Chúng ta tới rồi, không đến chào em ấy một tiếng sao?""
Thuận tiện kiểm tra xe giúp cậu ấy, đổi một chiếc xe khác thì càng tốt hơn.
""Lúc này chắc Tiểu An đang kiểm tra xe, xe anh cũng đang để ở nhà xe, qua đấy có lẽ sẽ gặp em ấy.""
Chuyện Tô Quân Bạch đua xe, trước đó chỉ có một mình Tô An Thanh biết, anh nói cậu ấy giữ bí mật giúp mình, Tiểu An phối hợp đồng ý, vì bản thân cậu ấy cũng không hứng thú với chuyện này.
Tô Quân Bạch trực tiếp lái xe đến nhà để xe, xe đua của anh cách vị trí Tô An Thanh để xe không xa, khi họ đến nơi đúng lúc gặp một người đang lén lén lút lút làm gì đó trước xe. Khi thấy họ đến thì lập tức rời đi.
Tô An Thanh cũng không ở chỗ xe của mình, một lúc sau mới thấy cậu ấy đi ra từ phía khác.
""Chi Chi, đó chính là Tiểu An.""
Tô Quân Bạch mở cửa xe, hai người cùng xuống.
Tô Chi thầm đánh giá Tô An Thanh đang đi từ bên kia, cậu ấy rất cao, mặc một chiếc áo liền mũ màu xanh nhạt, hai tay đút vào túi áo, ánh mắt lạnh lùng, có chút cảm giác thờ ơ.
Cô đã từng xem ảnh của chú, đôi mắt Tô An Thanh rất giống chú, nhưng cảm giác cho người khác lại hoàn toàn khác nhau.
Chú là cảm giác dịu dàng như ngọc, nhìn rất hòa nhã, mà Tô An Thanh lại giống như bi quan chán đời.
""Tiểu An.""
Tô Quân Bạch lên tiếng gọi cậu ấy: ""Đã lâu không gặp, sao anh có cảm giác em gầy đi thế này? Bình thường không ăn uống đầy đủ đúng không?""
Mỗi lần thấy Tiểu An, anh đều cảm thấy cậu ấy gầy đi, nhìn qua thôi đã cảm thấy rất gầy.
Tô An Thanh dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn anh một cái, ánh mắt lạnh nhạt.
""Sao anh lại đến đây?""
""Không phải hôm nay có thi đấu sao? Anh đến chơi một chút."" Tô Quân Bạch nhớ đến em gái bên cạnh: ""Tiểu An, giới thiệu với em chút, đây là Tô Chi, em gái anh.""
Tô An Thanh hơi nâng mí mắt lên, nhìn lướt qua Tô Chi rồi gật nhẹ đầu.
Tô Chi nhìn cậu ấy, càng đến gần cô càng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của cậu ấy, cả dáng vẻ cái gì cũng không quan tâm này nữa.
Cô hỏi Tô An Thanh: ""Hôm nay em cũng tham gia thi đấu sao?""
Chuyện rõ rành rành, Tô An Thanh tùy tiện khẳng định một tiếng, tay cậu ấy đặt lên cánh cửa xe, chuẩn bị mở cửa: ""Em đi ra ngoài trước.""
Còn nửa tiếng trước khi thi đấu, bây giờ là lúc kiểm tra và thêm trọng lượng cho xe (1).
(1) Nguyên lý cơ bản là xe càng nhẹ thì sẽ có lợi thế hơn hẳn về tốc độ phóng, do đó để đảm bảo công bằng cho giải đấu, những chiếc xe cùng người cầm lái không đủ trọng lượng tối thiểu theo quy định sẽ phải gắn thêm "đá" ballast vào xe
Xe của Tô An Thanh bây giờ đã hỏng, sự tồn tại của cậu ấy chính là một quả bom hẹn giờ đếm ngược, nhất định phải loại trừ.
""Em không cần kiểm tra xe sao?"
Tô An Thanh: ""Đã kiểm tra.""
Ý chính là không kiểm tra nữa.
Tô Chi đứng trước xe: ""Kiểm tra thêm lần nữa cũng không uổng đâu.""
Động tác của cô đã ngăn đường ra của cậu ấy.
Tô An Thanh khoác tay lên cửa xe, im lặng nhìn cô, cũng không có động tác khác.
Cậu ấy cũng không có chút biểu cảm phiền chán hay tức giận gì, là một người gỗ yên tĩnh.
Tô Chi khoanh tay đứng trước xe, cũng không có ý sẽ nhường nhịn.
Bầu không khí giữa hai người có chút kì lạ, Tô Quân Bạch nhìn qua nhìn lại hai người một chút rồi ho một cái.
Anh khuyên Tô An Thanh: ""Tiểu An, Chi Chi làm vậy cũng vì muốn tốt cho em, nếu như em ngại phiền phức thì để anh kiểm tra giúp em.""
Tiểu An cũng hơi không biết điều rồi, Chi Chi còn chưa dặn dò anh kiểm tra xe như vậy đâu.
Tô An Thanh lẳng lặng đứng một lúc, không chút nhượng bộ.
Tô Chi cũng duy trì tư thế cũ, bây giờ có thêm Tô Quân Bạch gia nhập chiến tuyến của cô, hai người đấu một người.
""Tiểu An, em mau tránh ra đi, sắp trễ rồi, anh không đụng vào đồ gì trong xe của em, được không?""
Tô Quân Bạch nhìn đồng hồ, không còn nhiều thời gian trước khi thi đấu, nếu cứ kéo dài như vậy thì anh cũng không còn thời gian kiểm tra xe mình nữa.
Đầu ngón tay Tô An Thanh hơi động đậy, cuối cùng cậu ấy như bị đánh bại, nghiêng người tránh ra.
Hai tay cậu để vào trong túi, im lặng đứng bên cạnh nhìn Tô Quân Bạch bước vào xe của mình, không được bao lâu anh ra ngoài nói: ""Xe hình như không có vấn đề gì, tất cả đều rất mới.""
""?"" Tô Chi có chút ngoài ý muốn: ""Anh chắc chắn?""
Nếu như xe không có vấn đề thì chẳng lẽ lần này giấc mơ của cô không còn linh nghiệm nữa sao?
""Ừm, trong ngoài đều kiểm tra hết rồi, không có vấn đề."" Tô Quân Bạch vẫn rất có lòng tin với kĩ thuật của mình, anh có hiểu biết với xe đua, những loại xe khác thì không chắc.
""Tiểu An, lát nữa thi đấu phải chú ý an toàn.""
Tô An Thanh lạnh nhạt lên tiếng.
Tô Chi rơi vào mơ hồ, vậy mà xe của cậu ấy lại không có vấn đề sao?
Cô không yên lòng nên lại kiểm tra thêm chút, mặc dù cô không rành xe đua nhưng về cấu tạo cơ sở thì có thể thấy rõ.
Được rồi, đúng là không thấy vấn đề, vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tô Quân Bạch lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô: ""Chi Chi, em muốn đi cùng với anh hay là ngồi ở khán đài xem?""
Ánh mắt Tô Chi nhìn qua hai người họ, hỏi anh hai: ""Anh kiểm tra xe mình chưa?""
""Nhất định phải kiểm tra rồi, yên tâm đi, anh làm việc rất đáng tin cậy."" Tô Quân Bạch vỗ ngực một cái.
Tô Chi: ""...""
Cô vẫn nên đi cùng thì hơn, đến lúc đó gặp chuyện gì còn ứng biến được.
Cô ngồi lên xe anh hai, nhìn thoáng qua xe Tô An Thanh ở bên cạnh, hai người tuy cùng tuổi nhưng cảm giác mang đến cho người khác lại hoàn toàn khác nhau, Tô An Thanh trưởng thành hơn cô rất nhiều.
Xe Tô An Thanh đi theo sau, xe cậu ấy và xe Tô Quân Bạch cùng lên đường đua, chỗ này đã có rất nhiều xe đang đỗ, đang thêm trọng lượng cho xe.
Theo kịch bản thì anh hai cá cược với người khác vì nữ chính xuống xe không cẩn thận đụng phải hai tên côn đồ, tiếp đó mới có kịch bản phía sau.
Tô Chi quyết định không xuống xe, cho dù xuống xe cũng sẽ đeo khẩu trang, tránh để người khác nhận ra mình.
Tô Quân Bạch an ủi: ""Chi Chi, em đừng căng thẳng, anh lái xe rất tốt, lát nữa em sẽ biết.""
Lát nữa anh còn muốn khoe khoang kĩ năng lái xe của mình trước mặt em gái để thay đổi hình tượng của mình trong lòng em gái.
""Anh lái xe chậm chút, an toàn là số một."" Tô Chi không ngăn anh hai tham gia vì anh không phải là nguyên nhân chính gây ra tai nạn, Tô An Thanh mới là nguyên nhân.
Ánh mắt cô nhìn về phía sau, thấy trước xe Tô An Thanh có mấy người đàn ông cao lớn đứng chặn lại, bọn họ đang gây sự với Tô An Thanh.
Hỏi cậu ấy có muốn đổi xe một lần không, ai thắng có thể nhận được một trăm vạn.
Tô Chi nhìn thấy Tô An Thanh mở cửa xe, chắc là phải nhận lời khiêu chiến của họ.
""Anh, Tô An Thanh gặp phiền phức.""
Trong cốt truyện gốc, anh hai đang bận rộn với chuyện của nữ chính nên có lẽ không chú ý đến chuyện này.
Tô Quân Bạch đang trong giai đoạn bắt đầu chuẩn bị xe, nghe cô nói thì nhìn về phía sau, đúng là nhìn thấy Tô An Thanh đang bị một người đàn ông kéo cổ đi về phía khác.
""Người này đúng là ngứa đòn, dám bắt nạt Tiểu An ở trước mặt anh."" Anh mở dây an toàn: ""Đợi anh xuống dạy dỗ anh ta.""
Tô Chi: ""...""
Một câu hỏi từ tận sâu tâm hồn, anh làm được không?
Tô Chi giữ chặt tay anh: ""Anh đừng đi, ngồi đợi trong xe là được, đừng để người khác nhận ra, nếu không sau này em sẽ không ra ngoài chơi với anh nữa.""
""..." Động tác của Tô Quân Bạch dừng lại, anh lập tức uất ức, em gái ghét bỏ anh.
"Em xuống xem một chút, yên tâm đi, em sẽ không chịu thiệt."" Tô Chi đeo khẩu trang và đội mũ lên, dặn dò anh: ""Đừng xuống xe.""
Tô Quân Bạch: ""...Được.""
Cảm thấy tủi thân, được rồi, nhìn thôi cũng thấy mấy người đàn ông kia rất mạnh mẽ, anh xuống rồi có lẽ sẽ trở thành người gục ngã đầu tiên.
Tô Chi vượt qua mấy chiếc xe đi về phía Tô An Thanh, cô đưa tay nắm lấy cánh tay đang quàng lấy cổ Tô An Thanh của người đàn ông kia, ngăn cản động tác đi về phía trước của họ.
""Con mẹ nó mày là ai vậy? Dám giữ tay ông đây.""
""Bố mày.""
Tô Chi dùng sự khéo léo bẻ tay gã ta ra sau, mặc dù người đàn ông kia cao lớn nhưng cũng sợ đau.
""Á! Con mẹ nó mày buông ra cho tao!"
Vẻ mặt người đàn ông lập tức trở nên đau đớn, những người khác thấy vậy thì tiến lên chuẩn bị hỗ trợ.
Tô Chi thấy động tác của họ, cô đẩy người đàn ông ra, người đàn ông vừa to vừa đen, đúng là khá nặng, giống một con lợn chết vậy.
Người đàn ông mập mạp bị đẩy về sau thiếu chút nữa đè lên người đàn ông đang tiến lên, một lúc lâu sau mới đứng vững.
Tô Chi ngược lại lại nhẹ nhàng đứng đó, vẻ mặt bình thản.
Bọn họ cảm thấy người này rất khó đối phó, đại ca nói bọn họ không nên gây chuyện, bọn họ chỉ có thể cụp đuôi mà làm việc.
Người mà bọn họ muốn đối phó là Tô An Thanh, nhưng tên nhóc này mời người ở đâu ra vậy?
""Tô An Thanh, có phải mày không chơi nổi không? Đã đồng ý rồi còn muốn đổi ý à?""
Giọng người đàn ông cũng rất lớn, những người đang cầm chip cá cược cũng quay lại nhìn, vẻ mặt như đang hóng chuyện.
Tô Chi trả lời thay cậu ấy: ""Cậu ấy chơi không nổi đấy, mấy người tìm người khác đi.""
Đến đây thì cô cũng đã biết sơ sơ kịch bản rồi, anh trai của nữ sinh kia tìm người động tay động chân với xe của Tô An Thanh nhưng lại bị họ đi vào cắt ngang, chưa kịp làm gì, sau đó mới đổi chiêu khác, đó là đổi xe với Tô An Thanh.
Tô An Thanh: ""...""
Cậu ấy có nói gì đâu.
Mấy người đàn ông: ""...""
Sao lại ra chiêu không theo lẽ thường vậy, như này thì họ tiếp chiêu như nào?
""Tô An Thanh, mày là đàn ông thì đứng ra đi, trốn sau lưng người khác thì tài giỏi lắm à?""
Tô An Thanh đi một bước sang bên cạnh: ""Tôi có thể đồng ý, thêm một trăm vạn chíp cược nữa.""
Người đàn ông kia: ""...""
Mày cướp tiền đấy à?
""Không có tiền.""
Đại ca chỉ cho bọn họ một trăm vạn, lúc đầu định táy máy tay chân lên xe thì sẽ không mất tiền, kết quả bị người ta cắt ngang, không thành công.
Bọn họ chỉ có thể nghĩ ra chiêu này.
Tô An Thành không chút nể nang mà xoay người đi.
Tô Chi nghiêng người nhìn cậu ấy, cô phát hiện bản thân có chút không hiểu người tên Tô An Thanh này lắm.
Cậu ấy cho người khác một cảm giác vô cùng lạnh nhạt, dáng vẻ cái gì cũng không quan tâm, hóa ra cũng là người yêu tiền.
Nhưng cũng đúng, yêu tiền là bệnh chung, chuyện này cô có thể hiểu được.
Người đàn ông hô một tiếng: ""Tô An Thanh, mày đứng lại, tao cho mày đi rồi sao?""
Khí thế rất mạnh mẽ, chẳng qua nói một câu khiến người ta phải cạn lời: ""Tao thêm tiền còn không được sao? Nhưng mày thua cũng phải đưa tiền cho tao.""
Dù sao xe đổi cho Tô An Thanh cũng không tốt, đến lúc đó nó có xảy ra chuyện thì chắc chắn sẽ thua, tại sao bọn họ phải sợ rằng mình sẽ không có cơ hội thắng chứ?
""Ồ, bây giờ tôi không muốn đổi xe."" Tô An Thanh không dừng bước, giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai mấy người đàn ông kia.
""Mày!"" Người đàn ông kia tức muốn chết.
Tô Chi ho nhẹ một cái: ""Làm sao? Muốn đánh nhau à?""
Cô có thể chơi cùng.
Người đàn ông: ""...""
Đánh nhau cái gì mà đánh nhau, làm một thiếu niên dịu dàng nho nhã không tốt à?
Được rồi, thật ra gã ta không đánh thắng được Tô Chi.
Nhiệm vụ hiện tại của bọn họ chính là dạy dỗ Tô An Thanh, nếu như để cậu ấy xảy ra chuyện ở đường đua thì càng tốt hơn, nhưng tình hình bây giờ khiến họ không biết nên làm sao.
Tô An Thanh đã lên xe, Tô Chi đứng đây chặn đường, bọn họ cũng không qua được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô An Thanh lái xe đến, khi lái đến trước mặt họ còn dừng lại.
""Nhớ rõ, người thắng có hai trăm vạn.""
Người đàn ông: ""...""
Cút mẹ mày đi!
Không đổi xe còn muốn tìm gã đòi tiền à, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nguy hiểm được loại bỏ, lúc Tô Chi quay về đã đụng phải một người.
""Không có mắt à, không thấy ông đây đang đi à?"" Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Tô Chi rồi ôi một tiếng: ""Cậu lấy chíp cược chỗ nào vậy, tôi cũng muốn đặt.""
Tô Chi: ""...""
Cảnh này không phải chỉ nữ chính mới có sao?
Nhưng đã đụng vào cô mà còn không lịch sự như vậy, không lột sạch da anh ta ra cũng thật có lỗi.
""Nói thử xem anh có thể bỏ ra bao nhiêu tiền?""
""Một trăm vạn."" Người đàn ông đánh giá từ trên xuống dưới Tô Chi: ""Cậu bỏ khẩu trang xuống để tôi xem có đáng với cái giá đó không.""
Ngoại hình nhìn có vẻ không tồi, nhưng anh ta là người thích cái đẹp, chủ yếu phải xem mặt, cho dù là nam hay nữ thì cũng chỉ cần xinh đẹp là được.
Tô Chi nhẹ nhàng trả lời anh ta: ""Anh lấy một trăm vạn ra trước để tôi xem anh có thật sự nhiều tiền như vậy không.""
""Sao tôi có thể không có chứ!"" Người đàn ông tức giận, nhưng trên người lại không mang theo tiền, anh ta nói: ""Chờ kết thúc là cậu có thể thấy.""
Tô Chi lười đấu võ mồm với anh ta, lúc cô rời đi, người đàn ông lại nói: ""Hai trăm vạn được không? Cậu ở xe nào?""
Tô Quân Bạch thấy em gái bị người ta chặn lại, dáng vẻ người đàn ông này không to cao lắm, anh nhanh chóng xuống xe.
""Cô ấy không phải là chíp cược, cô ấy là...""
""Anh, anh có thể thắng anh ta không?"" Tô Chi cắt lời anh, nói nhỏ bên tai anh: ""Người tiêu tiền như nước đưa đến tận cửa, không làm thịt cũng phí.""
Dù sao cũng đã gặp phải rồi thì cứ theo kịch bản mà làm đi, nói không chừng sau sẽ còn gặp phải chuyện khác.
Nhìn người đàn ông này cũng không quá thông minh, càng dễ đòi nhiều hơn.
""Em gái, em muốn... Anh hiểu rồi."" Tô Quân Bạch lập tức hiểu rõ, anh cười nói: ""Anh có thể thắng anh ta.""
Người đàn ông này cũng đã chơi bời ở trường đua khá lâu, nhưng kĩ thuật thì chẳng ra làm sao, khoác lác giả làm người giàu thì lại rất thành thạo.
Nhưng Tô Quân Bạch làm sao cũng không muốn để em gái mình thành vật cá cược.
""Không sao, em tin anh làm được."" Tô Chi cổ vũ cho anh.
Không phải lần nào anh hai cũng có thể lập được kỷ lục mới sao, so với chuyện đó thì thắng người đàn ông này không thành vấn đề.
Phá hỏng cốt truyện còn có thể kiếm thêm được tiền, rất tốt, người đàn ông này rất nhiều tiền đúng không? Vậy thì cô sẽ làm việc tốt vậy.
""Hai người thì thầm cái gì, rốt cuộc là được hay không?"" Người đàn ông đã nâng mức tiền lên thành ba trăm vạn: ""Nếu như khuôn mặt sau khẩu trang hợp mắt thì tôi sẽ đưa thêm.""
""Chờ anh thắng đi rồi nói tiếp.""
Sau khi lại lên xe anh hai Tô Chi mới nói cho anh biết chuyện của Tô An Thanh: ""Đã giải quyết xong rồi, lát nữa anh lái xe bình tĩnh chút, chú ý an toàn.""
Tô Chi cài dây an toàn, đã làm tốt công tác chuẩn bị.
""Được rồi, anh chắc chắn thắng."" Tô Quân Bạch chưa bao giờ có mục tiêu và cảm giác vui vẻ như thế này.
Anh ngụy trang thành một người khác, ngoài việc vì bố mẹ không hiểu ra thì còn có người đại diện, bạn bè và cả fan hâm mộ.
Nhưng bây giờ em gái không chỉ ủng hộ anh chơi xe đua mà còn tin tưởng anh như vậy, anh nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của em gái, nhất định sẽ lấy được ba trăm vạn!
Các tay đua khác đã chuẩn bị xong, giây phút tiếng súng vang lên, tất cả các xe dự thi đều đồng loạt lao lên đường đua.