Trận đấu bóng rổ giữa Tô Quân Bạch và Sát Lệ Na đã thu hút sự chú ý của các học sinh khác. Mọi người đặt đồ đạc trong tay xuống rồi tập trung lại đây.
Phương Nại ôm cổ anh: "Anh Bạch, anh đang làm gì vậy? Chơi bóng với một nữ sinh, không phải đang bắt nạt người ta sao?"
"Ai bắt nạt cô ấy? Là cô ấy chủ động khiêu khích tôi." Tô Bạch nói: "Nếu tôi không đồng ý thì còn là đàn ông sao?"
“Đừng có bắt nạt người ta như vậy, nhường điểm cho cậu ấy đi.” Phương Nại chọc anh một cái.
Trong lớp khó lắm mới có một em gái xinh đẹp chuyển đến, cũng không thể bắt nạt người ta thế được. Lỡ như người ta đòi chuyển lớp thì phải làm sao đây?
Tô Quân Bạch không khỏi liếc cậu ấy một cái: "Thấy sắc quên bạn."
Anh đứng đối diện với Sát Lệ Na, hoạt động thân thể một chút.
"Cậu nói xem đấu thế nào, tôi theo cậu."
Sát Lệ Na nghĩ một chút rồi nói: "Ba trận thắng hai, thế nào?"
“Được, không vấn đề gì." Tô Quân Bạch gật đầu: "Tôi nhường cậu một quả, cậu tới trước đi, cũng đừng nói tôi bắt nạt cậu."
Sát Lệ Na nhíu mày: "Tôi không cần cậu nhường tôi."
Tô Quân Bạch khoanh tay: "Ít nói nhảm đi, còn không mau tới?"
Sát Lệ Na: "Được."
Sát Lệ Na thấy anh không hề để cô vào mắt, khóe môi hơi nâng lên, hy vọng anh sẽ không hối hận.
Cô bắt đầu với cú dẫn bóng đầu tiên, sau đó ném bóng.
Tô Quân Bạch để cô ném bóng, cũng không ngăn cản cô, chỉ trơ mắt nhìn cô nhảy lên ném bóng vào, tư thế động tác khá đẹp.
Xem ra cô có chút bản lĩnh.
Nhưng so với đội trưởng đội bóng rổ như anh đây thì vẫn còn kém một chút.
"A! Đẹp trai quá!"
Rất nhiều người đều tập trung bên ngoài sân tập, thấy Sát Lệ Na ném bóng vào rổ thì tất cả đều vỗ tay.
Sát Lệ Na rất bình tĩnh, trên người toát ra loại khí chất siêu tự tin.
"Tôi ném bóng vào rồi."
"À, tôi sẽ không để cậu có cơ hội ném bóng vào rổ nữa đâu."
Sau khi Tô Quân Bạch hoạt động cơ thể xong, anh vào tư thế phòng thủ.
"Vậy thì thử xem."
Lần này Sát Lệ Na là người phát bóng, cô ném quả bóng lên trên không trung, Tô Quân Bạch nhảy lên giật lấy quả bóng, vừa phát một cú, vừa nở một nụ cười với cô ở tư thế chắc chắn sẽ ném vào.
Sát Lệ Na nghiêm túc chặn bóng, thực sự ngăn được Tô Quân Bạch.
Từ nhỏ cô đã theo bố và anh trai chơi bóng rổ. Mặc dù kỹ thuật chơi của cô không tốt bằng hai người họ nhưng cô cũng đã học được rất nhiều thứ trên sân đấu.
Tô Quân Bạch di chuyển quả bóng, thành công phá vây, thành công ném bóng vào rổ.
Anh còn tạo ra một tư thế vô cùng đẹp trai khiến cho các nữ sinh đang xem trận đấu từ bên ngoài phải hét lên chói tai.
Tâm trạng của anh rất tốt.
Quả bóng cuối cùng, thời khắc quyết định thắng thua.
Khi quả bóng ném ra đã bị Sát Lệ Na cướp được trước. Cô cầm lấy quả bóng muốn ném vào rổ. Tô Quân Bạch cũng không phải là người dễ chơi nên quả bóng cuối cùng của cô không thể ném trúng vào rổ, thế là cô đuổi theo không ngừng.
Sát Lệ Na một lòng quyết tâm muốn thắng trận đấu bóng này nên đã vận dụng tất cả kinh nghiệm chơi mà cô đã học được từ trước đây.
Vừa rồi cùng Tô Quân Bạch đánh lâu như vậy, cô cũng hiểu được chút thói quen chơi bóng của anh, bảo vệ quả bóng rất chặt.
Hai người tiếp tục đương đầu với nhau như vậy, giằng co hồi lâu, không ai chiếm được lợi thế.
Tô Quân Bạch phát hiện ra dường như Sát Lệ Na có chút bản lĩnh. Nhưng anh không muốn chơi tiếp nữa, nhanh lao tới giật lấy quả bóng từ tay Sát Lệ Na rồi nhìn cô bằng ánh mắt đầy khiêu khích.
Tránh né vòng vây của cô, bắt đầu di chuyển quả bóng, ném vào.
Hình như Sát Lệ Na đã từ bỏ chuyện ngăn cản, vẫn như cũ đứng ở phía đối diện với anh.
Anh đứng cách rổ hơi xa, nhưng ở khoảng cách này anh nắm chắc sẽ ném bóng vào, chỉ muốn đùa giỡn một chút.
Anh nhảy lên, ném bóng.
Trăm phần trăm sẽ vào.
Dưới tình huống sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.
Không ai ngờ một Sát Lệ Na trông gầy gò nhỏ nhắn như vậy nhưng sức bật lại vô cùng mạnh mẽ. Cô nhảy lên rồi cướp đi quả bóng mà Tô Quân Bạch vừa ném.
Cô không hề ham chiến, cứ như vậy mà đưa lưng ném bóng về phía rổ đằng sau.
Sau vài giây, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay và tiếng la hét đinh tai nhức óc.
"Mẹ kiếp! Giỏi quá! Cừ thật!"
Bóng vào rổ.
Cô mỉm cười với anh: "Cảm ơn."
Tô Quân Bạch vẫn còn đang trong tình trạng khiếp sợ. Sao cô có thể nhảy cao tới vậy? Có thể chặn được bóng của anh? Cô còn có thể ném bóng ra đằng sau lưng?
Cô vừa mới từ bỏ việc ngăn cản chỉ là giả vờ thôi sao?
"Bữa sáng của học kỳ này sẽ giao lại cho cậu. Tôi sẽ lập danh sách cho cậu, mỗi ngày cậu cứ dựa theo đó mà mua là được rồi."
Sát Lệ Na nhặt quả bóng lên rồi trả lại cho anh: "Bắt đầu từ ngày mai, đừng quên nhé!"
Cô nói xong rồi bỏ đi.
Tô Quân Bạch ôm bóng đứng tại chỗ. Anh thua, anh lại bị đánh bại bởi một nữ sinh ư?
Phương Nại đi tới, ngơ ngác nhìn bóng lưng Sát Lệ Na rời đi: "Chết tiệt! Anh Bạch? Sát Lệ Na ngầu quá đi! Kể từ hôm nay trở đi, cậu ấy chính là nữ thần mới của em."
“Có liên quan gì đến tôi sao?” Tô Quân Bạch đưa bóng rổ cho cậu ấy: “Không chơi nữa, nhàm chán.”
“Anh Bạch, anh vậy là không được rồi, còn chơi không lại một nữ sinh nữa chứ." Phương Nại vội vàng nhận lấy quả bóng.
"Cút, đó là ông đây nhường cậu ta." Tô Quân Bạch không chịu thừa nhận mình thua: "Tôi không muốn bị người ta nói là bắt nạt nữ sinh."
“À, cũng phải.” Phương Nại gãi đầu: “Nhưng mà, anh Bạch, ngoại trừ quả bóng đầu tiên, hai quả bóng cuối cùng anh có nhường cho cậu ấy hả?” Tô Quân Bạch: “..."
Tô Quân Bạch: "Có liên quan gì đến cậu à? Về lớp đi."
*
Chưa đầy nửa ngày, tin tức Tô Quân Bạch chơi bóng thua Sát Lệ Na đã lan truyền khắp diễn đàn.
Một số nữ sinh đều nghĩ rằng Tô Quân bạch đã nhường Sát Lệ Na, cho nên cô mới có thể thắng được.
Một số nam sinh lại cảm thấy Tô Quân Bạch quá vô dụng, ngay cả Sát Lệ Na cũng chơi không lại.
Cho dù bọn họ có thảo luận như thế nào đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng đến chính chủ. Bởi vì Tô Quân Bạch đã yêu cầu xóa bài đăng kia đi, để ngày tháng của anh vốn như thế nào thì cứ trôi qua như thế ấy.
Ngoài ra mỗi sáng anh còn làm thêm một chuyện nữa đó chính là giúp Sát Lệ Na mang đồ ăn sáng.
Lúc đầu anh cảm thấy thật phiền phức nhưng cũng không làm được gì, đã đánh thua thì chỉ có thể nhận mang đồ ăn sáng giúp cô.
Sau khi Tô Chi biết được chuyện này, trong bữa trưa ngày hôm đó còn cố ý quan tâm đến anh.
“Anh hai, nghe nói anh chơi bóng bị thua một nữ sinh hả? Còn phải giúp cô ấy mang đồ ăn sáng nữa, có thật vậy không?”
Chuyện này bị truyền khắp trường, còn có một người trêu chọc chụp ảnh lại, cô chỉ nhìn thoáng qua một cái.
Giọng điệu của Tô Quân Bạch vô cùng thoải mái: "Đó là anh nhường cô ta, ha, nếu như anh mà dùng toàn lực thì sao cô ta có thể thắng anh được chứ."
Trận thua bóng đó, quả thật phần nhiều là do anh đã quá bất cẩn, liên quan rất nhiều đến việc không xem Sát Lệ Na là một đối thủ chân chính.
"Là như vậy sao? Nhưng có bạn học nói hai người giành bóng hồi lâu." Lục Úc nói tiếp: "Quả bóng cuối cùng bị đối phương đoạt được."
Tô Quân Bạch trợn mắt nhìn anh: "Ăn cơm của cậu đi!"
Không phá đám thì sẽ chết à?
Lục Úc trả lời: "Em chỉ quan tâm đến anh thôi."
“Không cần.” Tô Quân Bạch tiếp tục trợn mắt.
Tô Chi quay đầu nhìn sang, cười với Lục Úc: "Em cần, anh quan tâm em đi."
Trong nháy mắt khuôn mặt Lục Úc xuất hiện vẻ tươi cười: "Ừm. Chi Chi còn muốn ăn cái gì nữa không? Có muốn ăn thêm canh không?"
“Em muốn ăn canh gà.” Tô Chi nghĩ một lát rồi nói.
“Anh đi gọi cho em.” Lục Úc buông đũa xuống.
"Cảm ơn anh Tiểu Úc."
"Khách khí với anh làm gì, đợi một chút, anh quay lại ngay."
Hai người này âu yếm trước mặt Tô Quân Bạch anh mà không thấy quá đáng à. Bắt nạt anh chỉ có một mình sao?
Anh căm tức chọc cơm, bên người truyền đến giọng nói của Đại Chu.
“Tiểu Bạch thua cũng không sao, thua một nữ sinh cũng không sao hết, ngã xuống chỗ nào thì đứng lên chỗ đó, phải chấp nhận hậu quả mà thất bại đã mang đến." Tô Cảnh Chu lại bồi thêm một câu nữa: "Cho nên tháng này anh không có tiền để cho em mượn đâu. Tự em nghĩ cách đi. Đúng rồi, khi nào có tiền rồi thì nhớ trả tiền lại cho anh đấy!"
Tháng này Tiểu Bạch đã mượn anh hết một vạn. Anh cũng không có dư bao nhiêu tiền để cho Tiểu Bạch mượn, tiền tiêu vặt mỗi tháng của họ là cố định, ngoại trừ Chi Chi.
Ngày mai có kỳ thi tháng, còn có ba ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, anh và Tử Nhan hẹn nhau đến thành phố B để xem triển lãm nghệ thuật, vé vào cửa của buổi triển lãm cần phải tự mua.
"..."
Khi Tô Quân Bạch nghe thấy câu đầu tiên đã trực tiếp tan nát, câu thứ hai thì trên mặt không còn chút biểu cảm nào.
Mời Sát Lệ Na ăn sáng cả học kỳ, chắc chắn anh cũng sẽ nghèo chết mất. Anh tiêu tiền như nước, làm gì còn chút tiền dư nào, cho nên anh chết cũng không trả lời câu nói này.
Nếu không trả lời, coi như nó chưa từng xảy ra.
"Cho cậu này."
Vào ngày thi tháng, Tô Quân Bạch đặt bữa sáng lên bàn của cô như thường lệ rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng thấy cô đang nằm trên bàn, hai tay ôm bụng, nửa khuôn mặt lộ ra có chút tái nhợt, dáng vẻ rất không thoải mái.
Anh lập tức lắm miệng hỏi một câu: "Cậu bị sao vậy?"
"Hơi mệt thôi, không sao." Sát Lệ Na yếu ớt nói: "Cảm ơn."
"Cậu không uống thuốc à?"
"Thi xong rồi nói tiếp."
Sáng nay Sát Lệ Na đi sớm nên quên lấy thuốc.
Tô Quân Bạch không cùng một phòng thi với cô. Anh đưa bữa sáng xong thì trở về phòng thi của mình.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, anh đã nhớ đến sắc mặt tái nhợt của Sát Lệ Na. Vốn dĩ không muốn lo lắng nhưng lại không biết xuất phát từ một loại tâm lý nào, anh đứng dậy đi đến bên cạnh Phương Nại.
“Thuốc cảm cậu mua hai ngày trước đâu rồi?"
Phương Nại đang chơi game: "Ở trong cặp. Anh Bạch, anh bị cảm mạo à? Tự mình lấy đi!"
Tô Quân Bạch lấy ra một bao thuốc, tất cả đều là thuốc cảm. Khi anh lại đến thêm lần nữa để đưa thuốc, anh cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Nhưng Sát Lệ Na không có ngồi ở đó, điều này tiện cho anh làm việc hơn nhiều.
Khi Sát Lệ Na đi vệ sinh về, cô nhìn thấy một túi thuốc to đặt trên bàn thì hỏi các bạn cùng lớp.
"Thứ trên bàn là do ai cho vậy?"
"Tô Quân Bạch, vừa đến thì đi rồi. Cậu ấy đối xử với cậu rất tốt, hai người các cậu có quan hệ gì vậy?"
Các bạn học xung quanh đều đang bàn tán về chuyện này.
"Bạn học." Sát Lệ Na trả lời lại một câu, nhìn vào thuốc trên bàn, cô không muốn nợ Tô Quân Bạch chút nào.
Sau khi kỳ thi tháng kết thúc, vào ngày Quốc Khánh, cô đã mời Tô Quân Bạch ra ngoài ăn cơm.
Tô Quân Bạch đang chơi game, khi nhận được tin nhắn cô muốn mời anh đi ăn cơm thì anh lập tức đồng ý ngay.
Anh đãi cô bữa sáng suốt một tuần lễ, tiêu rất nhiều tiền và công sức của mình.
Chuyện đã qua rồi, anh phải cố gắng ăn một bữa của cô cho xứng đáng đồng tiền mới được.
Tô Cảnh Chu đã rời nhà từ sáng sớm, đi với Tử Nhan đến thành phố B để xem triển lãm tranh.
Hôm nay Tô Chi và Lục Úc cũng có một buổi hẹn. Hai người họ đến công viên giải trí, có lẽ hết ngày mới quay trở lại.
Bố mẹ cũng đi ra ngoài hưởng thụ lãng mạn, không có ở nhà.
Trong nhà chỉ còn có dì giúp việc ở nhà, sau khi Tô Quân Bạch xuống lầu thì chào dì ấy một tiếng, trước khi đi, còn hỏi thêm một câu.
"Dì à, quần áo hôm nay của cháu mặc có đẹp không?"
"Đẹp, Tiểu Bạch mặc đồ nào cũng đẹp cả." Dì khen: "Còn đẹp hơn người mẫu nữa."
Có dì khẳng định, Tô Quân Bạch yên tâm ra ngoài.
Sát Lệ Na đang đợi anh ở quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại. Khi nhìn thấy Tô Quân Bạch, cô hỏi anh: "Cậu muốn ăn gì?"
"Gì cũng được sao?"
"Ừm." Sát Lệ Na lại nói thêm một câu: "Dưới năm ngàn thì chọn tùy ý."
Tiền sinh hoạt một tháng của cô chỉ có mười vạn, hôm nay mới là ngày đầu tiên nên tiết kiệm một chút.
"Vậy tôi đây sẽ không khách khí nữa."
Tô Quân Bạch báo tên nhà hàng. Đó là một nhà hàng trên mạng, vô cùng nổi tiếng, có nhiều món và ăn cũng rất ngon.
Anh gọi một bàn sơn hào hải vị, ăn đến tận hứng, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Tâm trạng tốt rồi lại nhìn Sát Lệ Na, anh cảm thấy cô thuận mắt hơn nhiều, không còn đáng ghét như lúc ban đầu nữa.
"Thời gian vẫn còn sớm, có muốn đi dạo phố không?"
"Được thôi, đi nào."