Tô Chi và Lục Úc xác định mối quan hệ cách đây không lâu đã đón Tết rồi, không có gì bất ngờ Đêm hội mùa xuân năm nay vẫn mời hai nghệ sĩ hàng đầu Tô Quân Bạch và Lục Úc biểu diễn trên sân khấu.
Chỉ có điều lần này Tô Quân Bạch cũng không quấn em gái cùng đi theo anh xem biểu diễn Đêm hội mùa xuân nữa, không phải anh không muốn, mà là anh không muốn thấy em gái và Lục Úc phát cơm chó.
Mỗi lần nhìn thấy đều sẽ nhồi máu cơ tim, muốn đánh Lục Úc, đó là em gái mà anh thương yếu nhất, nhưng bị anh bắt đi mất rồi, cậu nói xem anh có tức giận hay không.
“Chi Chi, năm nay em ở nhà đón Tết với bố mẹ và anh cả đi, anh hai em không cần em đi cùng.”
Đây chỉ là cái cớ mà thôi, lần trước Lục Úc đánh bọn họ bằng quả cầu tuyết như thế, anh vẫn còn nhớ.
Vốn dĩ Tô Chi cũng không muốn đi, nếu không phải năm ngoái anh hai bị cốt truyện quấy nhiễu, cô cũng không cần lăn lộn thế kia, đêm ba mươi này, ai không muốn nằm ở nhà đón Tết và xem Đêm hội mùa xuân một cách thoải mái.
“Em không đi, anh đi đường chú ý an toàn.”
Tô Quân Bạch làm một cử chỉ OK, “Yên tâm.”
Buổi trưa cả nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, buổi chiều Tô Quân Bạch phải xuất phát đến đài truyền hình ghi hình Đêm hội mùa xuân để chuẩn bị.
Lục Úc không đến sớm như vậy, anh đợi sau khi Tô Quân Bạch đi, mới hẹn Tô Chi ra ngoài, vẫn là dưới gốc cây hoa quế kia, hai người thường hẹn hò ở đây.
“Quà năm mới.”
Mấy ngày tước Lục Úc đã tặng cho cô một món quà, nhưng giao thừa mà, cũng phải có.
Lại là công thức quen thuộc, Tô Chi vui vẻ nhận lấy bao lì xì siêu bự, ôm trong vòng tay, “Em thích bao lì xì nhất.”
“Em cũng có một thứ cho anh, đưa tay ra đi.”
Lục Úc tò mò, đưa tay phải ra.
Tô Chi từ trong túi lấy ra một sợi dây màu đỏ tự mình đan, đeo lên cổ tay cho Lục Úc.
“Sợi dây đỏ là đi chùa cùng mẹ tình cờ cầu được, em tự mình đan.”
“Lần đầu tiên đan nên hơi xấu, đừng chê.”
Bản thân cô có một sợi dây màu đỏ, đeo ở tay trái, kéo quần áo ra một chút sẽ lộ ra, kiểu giống với anh.
Vòng tay tình yêu.
“Không có, rất đẹp.”
Lục Úc nhìn sợi dây đỏ ở cổ tay, không dày cũng không mảnh, ở giữa còn có chữ cái tiếng anh của hai người.
Z.
Tô Chi.
Chính là tên của Tô Chi.
Trên sợi dây đỏ của Tô Chi là tên chữ cái của Lục Úc, vòng tay ấy mà, đương nhiên là mang tên của đối phương.
Đây là Lâm Mạt kiến thúc lãng mạn mà Lâm Mạt phổ cập cho cô.
Trước Tết cô cùng mẹ đi chùa lễ Phật, đến khi nhìn thấy sợi dây đỏ thì nổi lên ý nghĩ.
“Đây là món quà đẹp nhất mà năm nay anh nhận được, anh sẽ bảo quản cẩn thận.”
Giọng của Lục Úc trầm thấp, mặt mũi mang theo ý cười, xem ra rất vui vẻ.
“Còn có một món quà.”
Tô Chi được anh khen ngợi thì tâm trạng rất tốt, cô trực tiếp nói.
“Năm mới anh có nguyện vọng gì không, em có thể giúp anh thực hiện, nhắc trước là đừng khó quá, em sẽ cố gắng hết sức giúp anh hoàn thành.”
Mỗi ngày Lục Úc đều gửi đồ ăn cho cô, tặng bao lì xì, người bạn trai tuyệt vời.
Lục Úc đã nhận được một món quà rất lớn, không muốn làm khó cô lắm.
Anh nắm lấy tay cô, “Vậy em đi dạo với anh đi.”
“Đơn giản như vậy ư.” Tô Chi, “Cái này không tính, sau này anh có nguyện vọng gì có thể nói với em.”
Lục Úc cười nói, “Được.”
Gần đây đầu là ngày tuyết, có một chút tuyết vẫn chưa tan, trong khu chung cư không có người nào đi lại, bọn họ lại ở vườn hoa bên này, càng thêm che khuất.
Nhiệt độ trong gió lạnh lẽo, Lục Úc đút tay tô chi vào trong túi áo của anh, cả hai cứ thong dong đi loanh quanh khu chung cư như vậy.
“Hôm nay muốn đến xem Đêm hội mùa xuân không?”
“Có thể đi không được, gần đây anh hai chịu đả kích quá lớn rồi, em sợ anh ấy tức chết.”
“Ha, cũng được, ở nhà cùng cô chú.”
“Mặc dù không đến trường quay xem trực tiếp, em sẽ ở nhà cổ vũ cho anh, phải thể hiện thật tốt.”
“Được, sẽ không để em thất vọng.”
Đi dạo ở bên ngoài hai ba tiếng đồng hồ, đến khi Chu Hồi gọi mấy cuộc điện thoại hối thúc, Lục Úc mới tách Tô Chi ra đi đến đài truyền hình.
Lục Úc ở trên xe vẫn luôn nhìn sợi dây đỏ trên tay, khóe miệng mang theo nụ cười.
Chu Hồi thấy anh cười vô duyên vô cớ, trái tim thắt chặt một hồi, người đang yêu đường chính là khác biệt nhỉ.
Trước kia mỗi ngày đều mang khuôn mặt lạnh lùng, bây giờ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh cười.
Nhưng anh ta thật sự không muốn thấy, Tiểu Úc hẹn hò, chính là treo một con dao trên đầu anh ta, anh ta thật sự sợ rằng con dao kia rơi xuống chém chết anh ta.
Để ý thấy sợi dây màu đỏ trên tay anh.
“Lúc nào cậu thích đeo thứ này?”
Sợi dây màu đỏ xấu cực kỳ, còn ảnh hưởng đến quần áo.
Lục Úc đặc biệt đưa tay qua để anh ta tiện thấy rõ ràng hơn.
“Tô Chi tặng cho tôi.”
“Có phải rất đẹp không?”
Chu Hồi, “…???”
Cậu mù lòa lúc nào vậy?
Quên đi, vẻ đẹp trong mắt kẻ si tình, thấy thứ gì cũng đẹp.
Chu Hồi trên đường sầu não cực kỳ.
Sao trước kia không phát hiện Tiểu Úc yêu đương mù quáng như vậy.
Lục Úc mặc kệ anh ta, thu tay lại rồi gửi tin nhắn với Tô Chi.
Vẻ mặt của Chu Hồi sốc luôn, đã lớn tuổi rồi, anh ta không muốn ăn cơm chó.
Đến đài truyền hình thành phố Kinh suôn sẻ, Đêm hội mùa xuân năm nay sẽ được tổ chức ở đây.
Khi Lục Úc đến, Tô Quân Bạch dẫn đồng đội luyện tập rất nhiều lần.
Sân khấu năm nay vẫn là bọn họ tiến hành tuần tự trước sau, chỉ có điều ở giữa không có cách ai, bọn họ lần lượt lên biểu diễn.
Vẫn sẽ làm khách mời biểu diễn trong chương trình khác.
Sau khi một số cư dân mạng biết được, cương quyết mong chờ.
Sau khi Đêm hội mùa xuân bắt đầu phát sóng trực tiếp, rất nhiều diễn viên quần áo chỉnh tề ngồi ở khán phòng, đợi đến lượt bọn họ lên sân khấu, sẽ tới hậu trường để chuẩn bị trước một chút.
Chỗ ngồi của Tô Quân Bạch và Lục Úc được sắp xếp cùng nhau, vòng lý lịch và độ nổi tiếng để sắp xếp hai người cùng nhau là phù hợp nhất.
Cư dân mạng vừa vào đã bị nhan sắc chí mạng của hai anh đẹp trai kéo vào.
“Chết tiệt! Nhan sắc của hai người này cũng tuyệt quá, yêu mãnh liệt.”
“Cảnh hai bọn họ ngồi cùng nhau thật là tuyệt đẹp, đã chụp ảnh màn hình.”
“Hai người họ có vẻ rất hài hoà, là giảng hoà rồi sao?”
“Ngôi sao ấy mà, làm bộ làm tịch trước ống kính, ai chẳng biết hai bọn họ đối chọi nhiều năm như vậy, sao có thể làm hoà được.”
“Nói cũng đúng.”
“Sao không thể làm hoà được, nhỡ đâu sau này bọn họ có thể trở thành anh em tốt, quan hệ rất tốt đại loại như vậy.”
“Chị em đằng trước sợ không phải đang nằm mơ.”
Tô Chi đăng bình luận xong, tất nhiên không phải nằm mơ rồi.
Mối quan hệ của anh hai và Lục Úc đã tốt hơn rất nhiều, cô vẫn luôn ở giữa hoà giải, hy vọng bọn họ có thể giảng hoà.
Cô làm tổ trên sô pha xem Đêm hội mùa xuân cùng gia đình, Tô Tuyết và An Nguyệt Nguyệt cũng được cô mời qua làm khách, buổi trưa ăn cơm xong, buổi tối đã rời đi.
Bóng dáng của anh hai và Lục Úc cũng xuất hiện trong màn hình lớn.
Ống kính có vẻ đặc biệt thích quay hai người họ, luôn luôn để cảnh quay đặc tả.
Cả hai đều có nhan sắc, cho dù bị ống kính quay một cách gây khó dễ cũng không thể nhìn thấy khuyết điểm nhỏ trên khuôn mặt.
Mỗi khi đến lúc này, bình luận đều sẽ náo nhiệt một trận.
Hai bọn họ lên sân khâu vẫn rất muộn, rất nhiều cư dân mạng đều tỏ vẻ mệt mỏi, đến khi hai người lên sân khấu mới kéo lại nhiệt.
Năm nay là Lục Úc lên sân khấu trước, tiết mục mà anh biểu diễn là một bài hát mới, nội dung là về thanh xuân.
Lời bài hát viết rất hay, vũ đạo biên đạo cũng rất đáng xem, rực rỡ, sinh động, trong sáng, tuổi trẻ tươi đẹp, phong cách chủ đề của cả bài hát đều là giai điệu tích cực hướng lên.
Khi anh biểu diễn đã gợi ra sự yêu thích của rất nhiều cư dân mạng, ngay lập tức tìm kiếm bài hát thì phát hiện vẫn chưa được phát hành.
“Hay quá, không hổ là tác phẩm của Lục Thần, càng ngày càng tốt.”
“Tôi cũng rất thích kiểu nhịp điệu này, có thể khơi dậy tính tích cực của tôi.”
“Ông xã nhảy cũng quá đẹp trai rồi đi, tôi mê quá.”
“Đợi một chút, tôi nhìn thấy trên tay ông xã đeo một sợi dây màu đỏ, đây là cố ý đeo sao?”
“Chắc không phải chứ, không hài hoà với quần áo lắm.”
“Tôi cũng có sợi dây đỏ, là người yêu của tôi tặng cho tôi.”
“Đừng đa nghi ông xã có người yêu, một sợi dây màu đỏ mà thôi, có gì ngạc nhiên.”
Một sợi dây màu đỏ không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng người yêu là Lục Úc thì khác.
Fan hâm mộ quen anh đều biết, ông xã không thích đeo những phụ kiện này, nhưng bây giờ ông xã không chỉ đeo rồi, còn đeo một sợi dây màu đỏ khiến người ta nghĩ xa xôi.
Chu Hồi nhìn thấy chủ đề bình luận này chính là sau lưng phát lạnh, ngàn vạn lần đừng bùng nổ.
Tổ tông Lục Úc thật biết cách kiếm chuyện cho anh ta.
Anh ta nhanh chóng liên hệ với thuỷ quân bão bình luận dẫn dắt dư luận, nói rằng sợi dây màu đỏ trên tay lục Úc do người thân tặng, đảm bảo sự bình an.
Sau vụ lộn xộn này, dư luận trên bình luận mới phân tán, đang thảo luận sợi dây đỏ trên tay Lục Úc rất đẹp, muốn mua nó, kết quả đã tìm mấy chỗ đều không nhìn thấy sợi dây đỏ cùng kiểu.
Chỉ có thể điều tốt nhất tiếp theo mua kiểu tương tự, cũng coi là an ủi bản thân đeo sợi dây đỏ cùng loại với thần tượng.
Tô Chi cũng nhìn thấy bình luận, nhìn thấy bọn họ đang bàn luận về sợi dây đỏ, sờ sợi dây trên tay một chút, lấy tay áo che lại.
Hàn Huyên khen, “Đứa trẻ Tiểu Lúc này thật giỏi, hát cũng rất hay.”
Tô Đông Lễ gật đầu, “Đúng vậy, học cũng tốt, điềm tĩnh hơn nhiều so với Tiểu Bạch.”
Hàn Huyên nhìn thấy chủ đề thảo luận trên bình luận.
“Nói về chuyện người yêu, Tiểu Chu, con có người mình thích chưa? Nếu có thì ra tay nhanh một chút, đừng bị người ta giành trước.”
Tô Đông Lễ lại phối hợp gật đầu, “Mẹ con nói đúng đấy, năm đó bố cũng theo đuổi mẹ con như vậy.”
“Bố, làm thế nào bố theo đuổi mẹ vậy?”
Tô Chi nghe hăng say, cô vẫn rất tò mò chuyện của bố mẹ thời trẻ.
Tất nhiên cũng rất hiếu kỳ chuyện của anh cả.
Vận khí của anh cả không tốt, gặp phải một cô gái lừa dối tình cảm của anh, hy vọng đừng gây ra sự quấy nhiễu với tình cảm của anh.
Thời thanh xuân tô Cảnh Chu gặp được một cô gái, vốn nghĩ rằng là yêu thích, nhưng là một trò lừa bịp.
Từ đó về sau, anh đóng chặt trái tim mình lại, chỉ cố gắng học hành, cố gắng làm việc, cống hiến vì gia đình này, bảo vệ người mà anh muốn bảo vệ.
Về người mà anh thích, anh không có, cũng không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện này.
Sau này có gặp được hay không thì nói sau.
“Không có, sau này nói sau.”
Tô Chi biết những việc trải qua của anh cả, rất thương yêu đối với cảnh ngộ của anh.
“Anh cả, anh không có việc gì thì ra ngoài đi dạo, có lợi cho sức khỏe tinh thần và thể xác, nói không chừng có thể gặp được chị gái xinh đẹp nè.”
Tô Cảnh Chu cười, “Công việc quá bận rộn, có thời gian lại nói.”
Tô Chi, “… Vậy anh phải nhớ.”
Dáng vẻ này của anh cả rõ ràng không muốn bàn luận, có vẻ bị tổn thương rồi, hy vọng mau tới một chị gái giải thoát anh cả bước ra khỏi quá khứ.
Tô Cảnh Chu, “Ừm.”
Anh khuôn muốn bàn luận về chủ đề này nữa.
Câu chuyện của bố mẹ, anh và Tiểu Bạch đều biết rõ, có lẽ chính là sự so đo giữa hai vị học thần, từ đầu không hợp, cạnh tranh khốc liệt với nhau, đến sau này hiểu nhau và yêu nhau.
Có chút cảm giác của cặp đôi yêu nhau đang cãi vã, nhưng hầu hết thời gian đều là bố anh dỗ dành mẹ anh, đúng thật là cưng chiều bà như một công chúa.
Sau khi Tô Chi nghe xong, cảm thấy bố mẹ rất lãng mạn, từ vườn trường đến váy cưới, đây có lẽ là tình yêu khiến bao người ngưỡng mộ.
“Chuyện tình yêu của bố mẹ thật đẹp, thật ngưỡng mộ.”
Hàn Huyên cười, “Sau này Chi Chi cũng sẽ gặp được, còn tốt hơn mẹ.”
Mặt mày Tô Chi mang theo ý cười.
Cô không gặp được người con trai từ vườn trường đến váy cưới giống như bố mẹ, gặp được một Lục Úc tốt đối xử với cô không tồi.
Cô mở WeChat.
“Lục Úc, bố mẹ em khen màn biểu diễn của anh, ngày mai đến nhà em chúc Tết nhé.”