Tô Chi cảm thấy anh hai nói mấy câu nữa, Kim Mạch Nhi sắp khóc rồi.
Cô giật quần áo của anh một cái, nhỏ giọng nói, “Anh, bớt nói một vài câu đi, đối xử với con gái thì cố gắng dịu dàng một chút.”
Cô thật sự sợ anh hai tìm không được người yêu, nếu vì một cái miệng mà trở thành người đàn ông độc thân, vậy rõ là toang rồi.
“Em gái, anh rất dịu dàng rồi đấy.” Tô Quân Bạch kéo dài âm thanh, đưa mắt nhìn Kim Mạch Nhi một cái, “Anh à, anh dịu dàng với ai, chủ yếu nhìn người.”
Tô Chi, “… Khụ.”
Giọng điệu này của anh hai suýt nữa khiến cô sặc chết, thật không ngờ anh hai còn có thể như vậy, được thôi, quả nhiên là xuất thân âm nhạc, rất xuất sắc.
“Các người… giỏi lắm…” Kim Mạch Nhi bị hai người họ làm cho tức chết, hôm nay cô đến đây đúng là một lựa chọn sai lầm, nhưng dây chuyền rơi vỡ, quần áo cũng không còn, ngay cả buổi thử giọng cũng sắp muộn rồi.
Lúc cô ta nổi điên, Tô Quân Bạch lại thêm một câu, “Cảm ơn lời khen, cô để lại địa chỉ trước đi, đến lúc đó tôi bảo người đưa quần áo sang.”
“Tôi để lại cho anh!” Mạch Kim Nhi lớn tiếng.
Trợ lý vội vàng lấy ra bút và sổ, viết một địa chỉ cho anh, “Cho anh.”
Tô Quân Bạch nhận lấy, tiện tay cầm.
“Mạch Kim Nhi đã đến chưa? Người tiếp theo, đến cô thử giọng.”
Nhân viên công tác ở bên kia la to, vừa ló đầu nhìn về phía bên này.
“Đến đây, đến đây.” Bây giờ Kim Mạch Nhi muốn thay áo quần cũng không có thời gian, cô ta chỉ có thể chải chuốt lại dung nhan trước khi vào.
Đến lúc đó sẽ giải thích với Uông đạo diễn chuyện cô ta xảy ra ở bên ngoài, chắc chắn có thể nhận được sự thông cảm.
Vốn dĩ không phải là lỗi của cô ta, là Tô Chi đụng phải cô ta, nghĩ đến lời nói của Tô Quân Bạch chỉ tức đau cả tim.
“Chào Uông đạo diễn, tôi là Kim Mạch Nhi, từ lâu đã nghe qua tiếng tăm của ông, thật may mắn hôm nay được gặp mặt.”
Sau khi Kim Mạch Nhi nói xong câu này, lại giải thích trường hợp quần áo trên người.
“Tôi không cố ý mặc bộ đồ này đến đây, ở hành lang bị người ta đụng phải, cô ấy làm đổ trà sữa lên người tôi, nếu không vì cô ấy, tôi sẽ không nhếch nhác như vậy.”
Những lời mà cô ta nói đều đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Tô Chi, còn tỏ ra ra một bộ dáng rất xúi quẩy.
Uông đạo diễn đã nghe nói chuyện bên ngoài rồi, quả thực là Tô Chi không cẩn thận đụng phải cô ta, nhưng người ta cũng không phải cố ý, cũng may đã nhã nhặn xin lỗi, là cô vẫn luôn lằng nhằng.
“Tôi biết rồi, cô sẵn sàng để bắt đầu thử vai rồi chứ.”
Kim Mạch Nhi thấy ông ấy không có biểu hiện gì, ngay cả lời an ủi cũng không có một câu, có chút khó chịu.
Cho dù bây giờ cô ta không nổi tiếng như trước, nhưng cô ta cũng là ngôi sao nữ tuyến một, cô ta cũng từng huy hoàng, cô ta nên được người ta tâng bốc.
Tô Quân Bạch và Tô Chi cùng đi vào, Kim Mạch Nhi nhìn qua, hai bên chạm mắt nhau không mấy thân thiện.
“Tiểu Bạch, đưa em gái cậu đến đây ngồi đi, cô ấy sẽ thử vai.”
Uông đạo diễn vẫy tay bảo bọn họ qua đây ngồi.
Tô Chi lại trở về vị trí ban đầu lần nữa, cô kéo tay áo của anh hai, thấp giọng hỏi anh, “Nếu Kim Mạch Nhi được chọn làm nữ chính, anh sẽ làm thế nào?”
“Cô ta, Uông đạo diễn không coi trọng.” Tô Quân Bạch vô cùng tự tin, “Anh cũng không coi trọng.”
Những người dám bắt nạt em gái, anh đều chướng mắt.
Tô Chi, “Lỡ như thế?”
Cái này không thể nói chính xác, trong cốt truyện gốc đạo diễn Uông chính là coi trọng Kim Mạch Nhi, chọn cô ta làm nữ chính.
Tuy rằng hôm nay cô đã làm một vở, nhưng không chắc có thể thành công hay không.
“Không có lỡ như.” Tô Quân Bạch lại nói, “Cho dù có, cũng không sợ cô ta, yên tâm đi, Chi Chi, cô ta ức hiếp không lên đầu anh trai của em được.”
Bây giờ em gái càng ngày càng quan tâm đến anh, anh rất cảm động hu hu.
Tô Chi, “…”
Cô đương nhiên biết Kim Mạch Nhi không bắt nạt được anh, nhưng cô ta có thể bẫy anh, còn có thể chọc phá tất cả những người của đoàn phim.
Kim Mạch Nhi mặc bộ quần áo dính trà sữa đang biểu diễn trên sân khấu, không hổ là ngôi sao nữ có mười mấy năm kinh nghiệm diễn xuất, biểu hiện của cô ta cũng tốt hơn bốn diễn viên nữ trước, điều quan trọng nhất là lực bùng nổ này còn không tệ.
Tô Chi cảm thấy không hay, biểu hiện của Kim Mạch Nhi tốt hơn bốn người trước, và vì bản thân cô ta nằm ở một giai đoạn bùng nổ cảm xúc, cho nên thể hiện rất tốt.
Cô cảm thấy hành động đổ trà sữa của mình đã mang lại cho Kim Mạch Nhi điểm đột phá về cảm xúc, lần này thảm rồi.
Kế hoạch ban đầu là đổ trà sữa xong, Kim Mạch Nhi chắc chắn sẽ không mặc bộ quần áo này đi thử vai, cô ta phải đi thay bộ quần áo khác sẽ mất thời gian, mất thời gian sẽ đến trễ buổi thử vai, đạo diễn Uông rất bất mãn với những người đến trễ và không đúng giờ, đến lúc đó bảo anh hai chọc phá mấy câu nữa, nói không chừng đã thành công rồi.
Ở đâu muốn phân cảnh của anh hai, gặp chính anh trước, còn ngăn chặn Kim Mạch Nhi.
“Cũng tạm được, cô trở về đợi tin tức.”
Đạo diễn Uông đánh dấu một điểm trên hồ sơ của Kim Mạch Nhi, đây là ý nên chuẩn bị cân nhắc.
Kim Mạch Nhi cũng thấy mình thể hiện không tồi, phân cảnh bộc phát cảm xúc này, nghiêm túc mà nói, vẫn phải cảm ơn trà sữa của Tô Chi và của lời nói cay độc Tô Quân Bạch.
Nhìn dáng vẻ này của Uông đạo diễn, cô ta gần như có thể lấy được vai diễn này.
Sau khi Kim Mạch Nhi đi, đạo diễn Uông bèn hỏi ý kiến của Tô Quân Bạch, “Tiểu Bạch, cậu cảm thấy biểu hiện của Kim Mạch Nhi thế nào?”
Ông ấy cảm thấy cũng không tệ, cho dù là tướng mạo hay là diễn xuất thì Kim Mạch Nhi đều mạnh hơn bốn người trước, dấu viết biểu diễn cũng xử lý rất tốt.
Không có gì đặc biệt.
Trong lòng Tô Quân Bạch bất ngờ xuất hiện một câu, “Là cô ta nhỉ, có lẽ nhân phẩm không tốt lắm, cô ta vừa mới lừa tiền của em gái tôi ở bên ngoài, nếu không phải tôi ra ngoài, em gái tôi chắc chắn đã bị cô ta lừa rồi.”
Nếu không phải vừa rồi xảy ra chuyện kia, anh không có ý kiến gì với việc chọn vai diễn của đạo diễn Uông, diễn xuất của Kim Mạch Nhi cũng thực sự ổn.
Tô Chi, “…”
Anh hai không ra ngoài, cô thực sự sẽ đưa 300 vạn tệ kia.
Đạo diễn Uông mỉm cười không nói, sờ vào mái tóc không còn lại bao nhiêu một cái, sau đó mới nói, “Chuyện bên ngoài tôi cũng nghe nói rồi, hành động đòi tiền này của cô ta thực sự không đúng, nhưng cô ta là người được chọn phù hợp với vai nữ chính nhất trong tất cả diễn viên nữ hiện nay.”
Ông ấy cào tóc, cũng rất lo lắng, tiến độ của bộ phim này đã kéo dài rất lâu, nguồn vốn hao tổn quá nhiều, nhà đầu tư cũng có ý kiến rồi.
“Vậy Uông đạo diễn ông quyết định, tôi sao cũng được.” Tô Quân Bạch chỉ đưa ra một số ý kiến nhỏ, người thực sự quyết định là đạo diễn Uông.
“Thế tôi quay về cân nhắc một chút.” Đạo diễn Uông cười rồi vỗ vai anh, “Hôm nay vất vả rồi, có chuyện gì tôi thông báo lại cho cậu.”
*
Lên xe trở về, Tô Chi cảm thấy hôm nay trà sữa này chắc là đổ vô ích rồi, lỡ như lại xảy ra dựa theo cốt truyện gốc, đạo diễn Uông chọn trúng lời của Kim Mạch Nhi.
Cô chỉ có thể thu thập thông tin Kim Mạch Nhi trốn thuế và lậu thuế như lần trước, kích nổ trước chuyện cô ta sẽ xảy ra.
“Chi Chi, em muốn đi đâu chơi?”
Tô Quân Bạch hiếm có nghỉ ngơi, không làm việc, muốn ra ngoài thư giãn một tí.
“Sao cũng được, anh quyết định.” Bây giờ Tô Chí có chuyện phải xử lý, gửi tin nhắn cho anh cả, bảo anh giúp điều tra tài liệu về Kim Mạch Nhi.
Lý do vẫn như lần trước, muốn để bộ phim này anh hai có thể phát sóng thuận lợi, không thể sơ sót đầu tiên xuất hiện lại.
“Yên tâm đi, Chi Chi, chuyện này giao cho anh.” Sau đó Tô Cảnh Chu hỏi một câu, “Em ở nhà hay ở cùng với Tiểu Bạch?”
Tô Chi gửi tin nhắn, “Ở cùng với anh hai.”
“Buổi chiều có ra ngoài chơi không?” Tô Cảnh Chu hỏi, “Muốn đi đâu chơi? Buổi chiều anh cũng không có việc gì, có thể đi cùng với các em.”
Chiều nay anh ít thấy không có việc gì làm, sau khi Chi Chi về nhà, anh cũng không thường đi cùng cô.
“Em hỏi anh hai thử xem.” Tô Chi bỏ điện thoại xuống, “Anh hai, bây giờ đi đâu vậy?”
“Trường đua mô tô.” Hôm nay Tô Quân Bạch muốn làm mới kỷ lục lần trước để lại.
Tô Chi cho anh một đòn đau thương, “Anh cả nói, buổi chiều anh ấy có thời gian, có thể đi chơi cùng với chúng ta.”
“Đại Chu, anh ấy chuyển tính rồi, sao hôm nay không làm việc?” Tô Quân Bạch than thở, “Đại Chu thật biết cách làm hỏng việc.”
Đúng là anh em ruột, ghét bỏ lẫn nhau.
Tô Chi, “Anh hai hiếm thấy nghỉ một lần, đưa anh ấy cùng ra ngoài chơi, ba người chúng ta vẫn chưa đi chơi cùng nhau nhỉ.
Thời gian ở chung của cô và anh hai là nhiều nhất, nhất là lúc ghi hình chương trình giải trí, mỗi ngày đều ở cùng nhau, nhưng ở chung với anh cả thì rất ít.
“Đưa tên mọt sách Đại Chu theo cũng không có gì vui, thôi bỏ đi, nhìn anh ấy đáng thương thì đưa anh ấy đi cùng đi.” Tô Quân Bạch rẽ vào một góc ở ngã tư phía trước, đi con đường khác.
Tô Chi nhìn con đường lạ, “Đây là đi đâu vậy?”
Tô Quân Bạch sắp xếp ngôn ngữ để trả lời, “Anh vừa nhìn thấy quảng cáo nhỏ trên xe buýt, hoa dạng niên hoa tối nay có một buổi hẹn gặp mặt, Đại Chu tuổi tác lớn như thế, vẫn chưa từng hẹn hò với bạn gái, bây giờ anh ấy lại rảnh rỗi như vậy, đúng lúc giải quyết việc lớn cả đời của anh ấy. Em gái, em phải phối hợp với anh.”
Tô Chi, “… Anh nghiêm túc sao?”
Có anh lừa anh trai như vậy sao? Anh cả biết được sẽ đánh anh hay không?