Tiệc sinh thần của ta, ta chuồn trước rồi. Ta vốn đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh thái hậu, nghe người bên dưới rì rầm rì rầm, sau đó Ninh công công tới rồi, nói bên tai thái hậu điều gì đó.
Sau đó Ninh công công lại nói với ta: "Thẩm tiểu thư, hoàng đế tìm ngài."
Ta nhìn thái hậu một cái, nàng ôn nhu gật gật đầu với ta, sau đó ta liền ra ngoài cùng Ninh công công.
Vừa ra ngoài ta liền nhìn thấy Châu Thuấn mặc thường phục đang ngồi trên xe ngựa. Ta bước qua hỏi hắn: "Ngươi đây là?"
Châu Thuấn chìa tay với ta, hắn nói: "Lên đây, đưa ngươi đi chỗ này."
Châu Thuấn đưa ta đến thành lâu trên tường thành. Rất cao a! Rất đẹp a! Có thể nhìn thấy rất xa a! Có thể nhìn thấy cách đó không xa chợ tối còn chưa tan, có thể nhìn thấy tửu lâu sinh ý thịnh vượng phía xa, có thể nhìn thấy đèn đuốc vạn nhà khắp kinh thành.
Ta cảm thán: "Thật tốt!
Nhìn cảnh tượng tưởng như bình thường nhưng lại không bình thường này, ta không nhịn được liếc mắt nhìn Châu Thuấn. Châu Thuấn không quay đầu cũng biết ta đang nhìn hắn. Hắn hỏi ta: "Thẩm Đường Châu, ngươi nhìn ta làm gì?"
Có đôi lúc ta nửa đêm không ngủ được liền dậy thông khí, từ cửa sổ phòng ta nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy Thịnh Danh Điện của Châu Thuấn, bình thường nửa đêm khuya khoắt vẫn còn đèn đuốc sáng trưng. Ta nói:
"Châu Thuấn, ngươi thật sự là một hoàng đế tốt."
Hắn nghiêng đầu, chúng ta bốn mắt nhìn nhau. Khóe miệng hắn nhếch lên nói: "Sao lại nói vậy?"
Ta còn đang nghiêm túc suy nghĩ nên khen hắn thế nào, lại nhìn thấy ánh mắt trêu tức của hắn, ta nói: "Ngươi bớt được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đi!"
Nụ cười của hắn càng lớn hơn, hắn quay đầu không nhìn ta nữa, sau đó liền nghe thấy hắn hít một hơi thật dài! Qua một lúc, hắn hỏi: "Thẩm Đường Châu, nếu ngươi có thể không cần ở trong hoàng cung, ngươi muốn đi đâu?"
Ta nghiêm túc tự hỏi rất lâu rồi trả lời hắn: "Muốn đi xem xem rất nhiều nơi trong chuyện xưa của phu tử, muốn đi phương bắc xem thiên sơn địa tuyết, muốn đi phương nam mùa đông cũng rất ấm, muốn đi Giang Nam xem nhà nổi trên sông, còn muốn trở về phủ tướng quân xem cây đào ta và Hoàn Hoàn trồng đã lớn chưa?"
Hắn đưa tay sờ sờ đầu ta, hắn nói: "Thẩm Đường Châu, xem xong non sông của Đại Châu, có thể trở về kể cho ta nghe không?"
Ta nói: "Nếu như ta đi xem rồi, nhất định sẽ quay về kể cho ngươi."
Nói xong ta tự mình vui vẻ!
Ta cười cười liền bị sặc rồi, hắn vỗ lưng ta nói ta đúng là một nhân tài, có thể tự mình cười đến sặc. Đợi ta tốt hơn một chút, hắn hỏi ta vui như vậy sao?
Ta nói: "Ừm."
Hắn lại trầm mặc rồi. Ta nói ta có chút lạnh muốn quay về, sau đó hắn kéo ta qua, giúp ta khép lại y phục, sau đó liền đột nhiên bắt đầu rút châu ngọc trên đầu ta xuống, ta hỏi hắn làm gì vậy, hắn bảo ta đừng nhúc nhích.
Đợi châu ngọc trên đầu ta bị rút sạch sẽ, hắn từ trước ngực rút ra một cây trâm ngọc cắm lên đầu ta, sau khi cắm xong hắn liền ngắm hồi lâu.
Đẹp như vậy sao? Ta định đưa tay rút xuống nhìn, hắn vỗ rớt tay ta nói: "Không được lấy xuống."
Ta hỏi hắn đẹp không? Ánh mắt hắn chuyển qua mặt ta, qua một lúc lâu hắn nói: "Đẹp."
Ta hỏi hắn: "Đây là quà sinh thần sao?"
Hắn nói: "Coi là như vậy đi!"
Sau đó hắn lại hỏi ta thích không. Ta nói ta không nhìn thấy, không biết thích hay không thích.
Sau đó Châu Thuấn liền bật cười, hắn cười gõ đầu ta, bảo ta đừng không biết tốt xấu.
Trên đường Châu Thuấn đưa ta hồi cung, nửa đường hắn bị Ninh công công gọi đi rồi, hắn bận thật đấy!
Lúc ta về tới Trường Xuân Cung, thái hậu đang ngồi trên đại điện uống trà, vừa nhìn liền biết đang đợi ta. Thái hậu gọi ta qua đó ngồi, sau đó đẩy một cái rương gỗ hương tới trước mặt ta, nói là quà sinh thần nàng chuẩn bị cho ta.
Thái hậu bảo ta mở ra xem xem, ta ngoan ngoãn mở ra, bên trong là thứ đồ giống như thánh chỉ. Ta không xác định nhìn nhìn thái hậu, nàng bảo ta lấy ra xem chút.
Ta lại nghe lời lấy ra, thật sự là thánh chỉ, có điều là thánh chỉ tiên đế viết, nội dung bên trong đại khái chính là đến năm Thẩm Đường Châu cập kê sẽ cùng hoàng đế Châu Thuấn thành hôn, sau đó làm một hoàng hậu tốt hiền lương thục đức. Nghĩ tới ta chính là Thẩm Đường Châu, ta mê mang nhìn thái hậu.
Thái hậu nói: "Nhĩ Nhĩ, thánh chỉ này chưa từng tuyên đọc, bây giờ tặng cho con."
Ta chất phác hỏi thái hậu: "Con có thể vĩnh viễn không để nó bị tuyên đọc không?"
Thái hậu từ ái vỗ vỗ tay ta, nói đương nhiên có thể. Nàng còn nói không cho ta nghe chuyện triều đình chính sự không phải vì ta họ Thẩm, mà bởi vì nàng muốn cho ta có lựa chọn.
Nàng còn nói nếu ta muốn ở lại hoàng cung này, nàng có thể cam đoan hoàng cung này chỉ có một hoàng hậu là ta.
Có một giọt nước rơi trên thánh chỉ, lại một giọt, hai giọt, ba giọt, rất nhiều giọt, thái hậu đưa tay xoa mặt ta. A! Thì ra ta khóc rồi, còn tưởng nóc nhà bị dột cơ đấy! Thái hậu đứng dậy đi tới ôm ta, vỗ lưng ta, khen ta là đứa trẻ tốt.
Thái hậu trước khi đi ngắm ta hồi lâu, sau đó hỏi ta: "Cây trâm trên đầu là hoàng đế tặng?"
Ta giơ tay sờ sờ trâm cài trên đầu trả lời nàng: "Dạ."
Thái hậu nói: "Cây trâm xấu thật!"
Ta:...
Ta giơ tay rút xuống, sau đó rốt cục nhìn thấy rõ ràng diện mạo của cây trâm này rồi, cây trâm không hề mượt mà, hoa văn điêu khắc cũng kỳ kỳ lạ lạ, trên trâm còn khắc hai chữ "Nhĩ Nhĩ" cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Ta vuốt hai chữ Nhĩ Nhĩ, ta khóc nức nở vì nó giảo biện nói: "Không xấu a! Bây giờ đang lưu hành điêu khắc không quy tắc như này."
Thái hậu ôn nhu nhìn ta, sau đó nàng vươn tay cầm lấy chiếc trâm trong tay ta, nhìn một lúc, bảo ta cúi đầu xuống rồi lại cắm cây trâm lên đầu ta.
Nàng nói: "Nhĩ Nhĩ xinh đẹp, cài lên sẽ đẹp."
Nói xong sờ sờ đầu ta, bảo ta nghỉ ngơi sớm một chút.