Sáng hôm sau Diệp Thiên Kì tỉnh giấc trước. Mở mắt ra đã bắt gặp gương mặt anh tuấn của Thẩm Đông Phong.
Mắt anh vẫn khép chặt, Diệp Thiên Kì bị hút hồn vì vẻ đẹp của người đàn ông này.
Hôm qua cô không kịp nhìn rõ anh đã gầy đi rất nhiều, mắt còn thâm quầng nữa.
Vuốt ve ngón tay theo đường nét của khuôn mặt Diệp Thiên Kì nảy ra ý tưởng mà chính cô thấy mình thật biến thái.
Lắc đầu gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu cô định thức dậy nhưng sắc đẹp của anh khiến cô không tài nào cưỡng lại được.
Cô nghĩ thầm." Một chút thôi có lẽ anh ấy không biết đâu".
Nghĩ là làm Diệp Thiên Kì nhẹ nhàng tiến lại gần khuôn mặt của Thẩm Đông Phong. Cô đưa môi mình gần sát môi anh nhẹ nhàng hôn trộm một cái.
Mặt cô đỏ bừng như trái cà chua giấu mặt vào trong chăn. Không thấy có động tĩnh gì cô từ từ vén chăn ra. Anh vẫn không hề có phản ứng.
Ban nãy vì quá nhanh nên không có cảm giác lắm Diệp Thiên Kì quyết định làm lại lần nữa.
Cô nhắm mắt lại nhẹ nhàng đưa môi mình lại gần môi anh nhưng sao...... cô thấy có gì đó sai sai, sao lâu vậy vẫn chưa tới.
Diệp Thiên Kì mở mắt ra bắt gặp khuôn mặt đang cười của Thẩm Đông Phong. Anh đã tỉnh rồi.
Thẩm Đông Phong đè cô xuống dưới thân mình cười tà.
"Em đây là đang câu dẫn anh sao".
"Em không có là anh nhìn nhầm rồi!".
"Vậy xem ra con mèo nhỏ trong điện thoại anh đang chu mỏ đòi hôn này là anh nhìn nhầm sao".
Thẩm Đông Phong mở điện thoại ra, thì ra ban nãy anh đã chụp được rồi.
Diệp Thiên Kì thật sự muốn độn thổ, không ngờ cô lại lưu manh tới vậy.
"Là anh lừa em đúng không?".
"Sao lại nói là anh lừa em được, là em tự đưa mình vài tròng mà".
Ngậm lấy vành tai của Diệp Thiên Kì hơi thở ấm nóng của Thẩm Đông Phong thổi nhẹ vào tai cô.
Cô rất mẫn cảm nhanh chóng đẩy anh ra vụng về xuống giường.
"Em, em đi làm bữa sáng cho anh trước".
"Em có thể làm bữa sáng của anh cũng được mà!".
"Anh thật xảo quyệt". Đóng cửa lại Diệp Thiên Kì nhanh chóng chạy đi.
Một mình ngồi lại trên giường Thẩm Đông Phong tự cười một mình. Anh vươn vai sau một giấc ngủ ngon, sáng dậy còn được đón chào bằng một nụ hôn vô cùng thú vị nữa.
Đánh răng rửa mặt xong Thẩm Đông Phong thay một bộ quần áo cho thoải mái rồi mới đi xuống nhà.
Bữa sáng đã chuẩn bị xong chị đợi anh xuống.
"Anh mau tới ăn sáng đi". Đưa cho anh chiếc muỗng Diệp Thiên Kì định sang ngồi đối diện thì bị anh kéo vào lòng.
"Em đút anh ăn đi!".
"Gì chứ! Anh đâu còn bé bỏng gì đâu mà đút, cũng đã đến tuổi làm cha làm mẹ rồi cũng".
Diệp Thiên Kì đang nói thì dừng lại, hình như cô vừa nói sai rồi.
"Em muốn làm mẹ luôn chưa?".
Xem ra anh vẫn chưa mở hộp quà đó. Đút cho Thẩm Đông Phong Diệp Thiên Kì làm ngơ.
"A đi".
Vừa nhai Thẩm Đông Phong hỏi lại cô.
"Em còn chưa trả lời anh!".
"Ngoan lát nữa cùng em mở quà sinh nhật?.
"Là gì vậy?". Anh hỏi.
"Là gì lát rồi sẽ biết!".
Diệp Thiên Kì thúc giục Thẩm Đông Phong. Hai người thủ thỉ.
"Anh gầy đi nhiều rồi!".
"Gầy vì em cũng đang. Em biết anh khổ sở thế nào khi sống xa em không?".
"Em mới là người bị anh chà đạp nhé! Đừng giả đáng thương với em!". Diệp Thiên Kì mắng yêu Thẩm Đông Phong.
Tựa đầu vào hõm cổ của cô giọng của Thẩm Đông Phong vô cùng ma mị hút hồn khiến người khác muốn từ chối cũng khó nói
"Anh sai rồi! Giờ anh trả em một đời này có được không?".
"Dẻo miệng! Anh nên nói đi đôi với làm đi! Tới khi nào làm được rồi nói vẫn chưa muộn".
Nghe xong câu đó bất thình lình Thẩm Đông Phong hôn lên cổ của cô đánh dấu chủ quyền bằng một vết hôn chói lọi.
Kết thúc bữa sáng Diệp Thiên Kì nằm lên đùi của Thẩm Đông Phong nghe anh đọc sách.
Nhớ ra chuyện gì đó anh lại hỏi.
"Quà sinh nhật em tặng anh là gì vậy?".
Diệp Thiên Kì ngồi dậy." Anh mau lấy lại đây rồi mở ra xem đi!".
Khó hiểu nhìn vẻ mặt thần bí của cô, đi ra ngoài xe Thẩm Đông Phong cầm tới đặt trước mặt cô.
"Anh mau mở ra xem đi nhìn em làm gì?".
"Có gì nguy hiểm trong đó không?". Vừa cầm Thẩm Đông Phong vừa xem xét.
"Có thể sẽ khiến anh xúc độngaf khóc đấy".
"Vậy anh không xem nữa, khóc sẽ rất xấu!". Như đứa trẻ lên năm Thẩm Đông Phong định cầm lên liền đặt lại xuống bàn.
"Mau lên".
Cuối cùng nắp hộp cũng được mở ra bên Trong chỉ là một chiếc bao bì nho nhỏ. Thẩm Đông Phong cười.
"Không phải em dùng tiền để mừng sinh nhật anh đấy chứ!".
"Thứ này tiền không mua được!".
"Quý vậy sao?". Vừa hỏi Thẩm Đông Phong vừa mở ra xem.
Tim anh lệch một nhịp khi nhìn thấy giấy khám thai của cô. Đứa bé đã hơn 8 tuần tuổi, là con của anh.
Anh vùi mừng khôn xiết bế lấy cô xoay vài vòng.
"Cẩn thận!".
Cô nhắc anh mới nhớ là cô đang mang thai.
"Anh xin lỗi, anh vui quá! Thiên Kì em đánh anh đi, đánh anh để anh biết đây là sự thật".
Thẩm Đông Phong ngây người, tới giờ anh vẫn cứ nghĩ là mình đang mơ.
"Mọi chuyện đều là thật!".
"Haha Thiên Kì anh được làm ba rồi!". Anh vui sướng hét lên.
Sau đó chính là màn gọi điện nói chuyện liên hồi của anh cùng với tứ đại chấp pháp của mình.
Diệp Thiên Kì nhìn anh mãn nguyện, cuối cùng cô cũng tìm lại được hạnh phúc của chính mình rồi.