Thẩm Đông Phong đang chạy đua cùng với thời gian.
"Kỉ niệm. Hai người có rất nhiều kỉ niệm dù là đau khổ hay là vui vẻ".
Thẩm Đông Phong rơi vào vòng xoáy của sự lựa chọn đầy gian nan.
Anh bắt đầu phân tích từng chút một. Diệp Thiên Kì cho anh mười tiếng đồng nghĩa với việc cô sẽ ở trong khu vực khu vực.
Thẩm Đông Phong suy nghĩ thật kĩ trước khi hành động. Anh sẽ tới những nơi mà hai người từng đến.
Trước tiên là Mighnight Club, sau đó tới phố cổ, trung tâm thương mại, nhà riêng,... Thẩm Đông Phong rất phân vân liệu cô có tới hòn đảo hoang lúc trước hay không?
Điều này anh đã loại bỏ ngay lập tức sau khi nghĩ ra vì nơi đây rất nguy hiểm và hoang vu.
Chiếc xe lăn bánh tới Mighnight Club. Bây giờ là cuối buổi chiều trong Club có rất ít người, rất vắng vẻ.
Thẩm Đông Phong bước vào người quản lí nhanh chóng chạy ra đón. Lần trước ông ta đã nhớ đời vậy nên lần này vô cùng nghe lời.
Trong quán khá là ít người vậy nên Thẩm Đông Phong việc tìm kiếm sẽ thuận lợi hơn.
Đảo mắt quanh một vòng Thẩm Đông Phong không hề phát hiện bóng dáng của Diệp Thiên Kì.
Anh đương nhiên sẽ chạy tới khu dành cho khách nghỉ ngơi.
"Tôi muốn hỏi phòng 502 đã có người đặt chưa?"
"Phòng 502 đã có người đặt rồi thưa anh". Người tiếp tân thứ nhất nói với anh.
"Cô gái đó đã trả phòng vừa nãy rồi! Không biết anh muốn đặt sao, nếu anh có nhu cầu tôi sẽ cho người dọn dẹp lại ngay!". Cô tiếp tân phụ trách khác trả lời.
"Tôi muốn đặt luôn không cần dọn dẹp!".
Thẩm Đông Phong sau khi lấy được chìa khóa vội chạy tới đó. Căn phòng quen thuộc vẫn không khác nhau mấy.
Anh biết chắc người vừa trả phòng là cô, và cô đã cố tình làm như vậy. Lướt qua mọi thứ anh phát hiện ra thứ để trên bàn.
Lại là một tờ giấy nhớ được dán lên mặt bàn.
"Anh còn 8 tiếng 40 phút".
Dòng chữ như thôi thúc và nhắc nhở Thẩm Đông Phong cần nhanh lên nữa.
Bước ra khỏi Club dòng người vẫn không ngừng tất bật với công việc riêng của mình.
Mặt trời đã ngả bóng dài trên mặt đất, với tính cách của cô làm gì cũng đều có khái niệm thời gian rõ ràng.
Thẩm Đông Phong có thể dựa vào đặc điểm này mà dò xét.
Cô sẽ tới siêu thị để mua đồ ăn sau đó trở về nhà rồi đi chơi dạo phố.
Đây chính là giờ cao điểm của những bà mẹ, người nội trợ đi mua thực phẩm.
Thẩm Đông Phong đi tới mấy quầy hàng, anh đều đi theo tuần tự mà lúc đó cô đã chỉ anh để không mất thời gian.
Nếu là lúc đó cô đã phải nhắc anh tới mấy lần liền mà anh vẫn không nhớ thì lần này lại nhớ rõ mồn một.
Không phải anh không nhớ mà anh thích sự trách móc đáng yêu đó của cô nên mới vậy.
Thím bán hàng rau thấy anh đi qua vội gọi lại.
"Cậu gì đó ơi mua rau đi, lâu lắm rồi mới quay lại đây đi đâu công tác sao!".
"Dì nhớ cháo sao!".
"Nhớ! Đương nhiên nhớ! Cậu đẹp trai và khác người tới vậy lẫn đi đâu được chứ!".
"Nhưng sao hôm nay khác người khác đi vậy!".
"Cô ấy đã tới đây trước cháu sao!". Thẩm Đông Phong ánh mắt kiếm tìm khắp nơi.
"Đúng vậy! Vừa mới ở đây, vẫn phân vân là chọn mua hành hay không như lúc đó đấy!".
"Cảm ơn dì! Để lần khác cháu sẽ tới mua, hôm nay e là không được!".
Thẩm Đông Phong vội chạy đuổi theo hướng mà Diệp Thiên Kì đi. Diệp Thiên Kì thì rất nhàn nhã như rong chơi. Col rất thích cảm giác trêu đùa anh như vậy.
Thẩm Đông Phong đi tới đâu Diệp Thiên Kì đều nhanh hơn anh một bước, hai người đôi khi chỉ lệch ngau một chút.
Cả xe hàng đã đầy đồ Diệp Thiên Kì đẩy ra thanh toán. Lần này là Thẩm Đông Phong nhanh hơn một bước anh đang đứng ở đó.
Hai cô gái thu ngân mê mẩn cuống quýt vì gặp lại anh chàng siêu cấp soái ca này.
"Hai người còn nhớ tôi chứ!".
Hai người họ vội gật đầu. Thẩm Đông Phong vui vẻ hỏi.
"Vậy cô gái lần đó đi với tôi hai người có thấy cô ấy không?".
Hai người họ lại lắc đầu. Thẩm Đông Phong nghi hoặc." Không lẽ mình đã bỏ qua điều gì đó. Cô đổi kế hoạch rồi!".
"Tôi để lại thông tin nếu hai người thấy thì gọi cho tôi và giữ chân cô ấy có được không?".
Hai người vui vẻ nhiệt tình nhận lời chỉ cần Thẩm Đông Phong cười mỉm một cái.
Diệp Thiên Kì cảm thấy khó chịu vì anh lại dùng đến trò bỉ ổi như vậy để mua chuộc người khác.
Sau khi Thẩm Đông Phong ra ngoài Diệp Thiên Kì mới tới thanh toán. Cô bịt khăn và đeo kính mắt đương nhiên hai người họ sẽ không nhận ra.
"Tôi muốn thanh toán!".
"Cô muốn thanh toán bằng gì!".
"Thẻ đi!". Diệp Thiên Kì đưa thẻ cho họ rồi đứng đợi.
Trong suốt quá trình đợi thanh toán và xếp đồ Diệp Thiên Kì nghe được rất nhiều chuyện
"Cậu nói xem người phụ nữ nào có được anh ấy mà không biết hưởng nhỉ!".
"Suỵt! Đừng nói linh tinh!". Cô gái đứng bên cạnh nhắc nhở.
Đưa túi đồ cho cô họ rất lễ phép.
"Đây là đồ của cô".
"Cảm ơn".
Diệp Thiên Kì vừa đi ra xe cô vừa cười.