Phong đương nhiên là sẽ không về." Tôi không đói". Lúc anh vừa nói xong cái bụng không nghe lời ấy lại réo lên, anh đành cúi gắm mặt xuống.
Sau khi dùng bữa tối xong Sina mới để ý rằng hai người đó vẫn đứng đó không nhúc nhích.
"Là pho tượng hay sao mà đứng lâu vậy". Sina một mình lẩm bẩm.
"Tự nói gì đó!". Đồng Ái Nhã đi xuống cầu thang mang quần áo cho Sina vì tối nay cô sẽ ở lại.
"Họ vẫn đứng đó!".
"Rất tốt, tự nhiên có thêm hai tên canh cửa miễn phí".
"Chị không định nói với chị Thiên Kì sao?".
Đồng Ái Nhã trầm tư một lát." Chị cũng không biết mình có làm đúng không? Người tác động chị ấy yêu Thẩm Đông Phong cũng là chị, thật sự chị rất là hối hận".
"Biết đâu ở đây có uẩn khúc gì thì sao!".
"Có uẩn khúc gì chứ! Nếu giờ Thẩm Đông Phong nói là vì không dứt bỏ được tình cảm thì em cũng tin sao!".
"Ý em không phải như vậy, chỉ là lần này tới đây Rebecca cũng tới em thấy rất lạ".
Đặt cốc nước xuống, Đồng Ái Nhã ngồi lại xuống ghế." Em nói Rebecca cũng tới sao?".
Sina nhẹ nhàng gật đầu.
"Tuy là không biết tới làm gì nhưng chắc cũng không phải điều tốt lành gì". Bổ sung thêm một câu Sina cầm quần ào vào trong phòng tắm.
"Ừm!". Lướt màn hình điện thoại Đồng Ái Nhã trả lời vu vơ. Thật ra cô cũng rất muốn biết Thẩm Đông Phong tìm Thiên Kì làm gì.
Rebecca sau khi làm rõ sự thật cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, nhưng Thẩm Đông Phong vẫn chưa gặp được Diệp Thiên Kì chính là lỗi lớn nhất của cô lúc này.
Thẩm Đông Phong không gặp được thì cô muốn gặp cũng sẽ khó như lên trời vậy.
Suy nghĩ rất lâu sáng hôm sau Rebecca mới tới Hải Vương.
Người của Hải Vương không cho cô đi vào, cô làm loạn nhất quyết đòi gặp Diệp Thiên Kì.
Đối với Hải Vương mà nói đây là trường hợp đầu tiên có người giám tới đây làm loạn. Cô gây rối với vệ sĩ của Hải Vương.
Tuy không biết là Diệp Thiên Kì là gì của Hải Vương nhưng cô biết cô là người của tổ chức này.
Không khí của Hải Vương trở nên ồn ào. Vài người qua lại đều dừng lại để xem nhưng cũng không dám làm gì vì không phải chức trách của họ.
Mà ai biết Diệp Thiên Kì là ai đâu mà tìm.
"Vị tiểu thư đây, nếu cô muốn tìm người xin mời đi cho, nơi đây không phải nơi tìm đồ thất lạc".
"Tôi chỉ cần gặp được Diệp Thiên Kì sẽ đi nay thôi!".
"Mong cô đừng làm phiền tới mọi người, tôi không biết cô đang tìm ai, cũng không biết ai là Diệp Thiên Kì cả, mong cô đi cho". Vệ sĩ của Hải Vương rất nghiêm chỉnh chặn của ra vào, đóng chặt cổng lại.
Đúng lúc đó Sina trở về thấy phía cổng các vệ sĩ rất đông đang ngăn cản một cô gái.
Cô cho xe đi qua đó từ từ tiến lại gần. Bước xuống xe lập tức vệ sĩ cúi chào.
Thấy thuộc hạ của Hải Vương đều vô cùng kính lễ với cô gái trước mắt, Rebecca đoán được phần nào thân phận của Sian." Hẳn không phải người thường".
"Có chuyện gì vậy? Làm việc không có phép tắc gì cả gây loạn hết cả lên vậy sao!". Sina to tiếng với đám thuộc hạ của mình.
Họ sợ hãi đứng nép lại, một tên nói với cô.
"Báo cáo! Vị tiểu thư đây tự ý muốn xông vào nên chúng tôi đã ngăn cản lại. Cô ấy gây rối với chúng tôi trước".
Sina chuyển hướng nhìn Rebecca. Rebecca cũng rất thẳng thắn, cô nghĩ cô gái trước mắt sẽ giúp được mình.
"Tôi muốn tìm Diệp Thiên Kì".
Sina nghe xong nghi vấn hỏi lại." Cô là?".
"Tôi là Rebecca con gái của Zonathal, chắc cô biết chứ!".
Đưa hai tay đút túi quần Sina vẻ suy nghĩ xâu xa. Cô ngờ ngợ." Cái tên này mình đã nghe ở đâu rồi! Rebecca, Rebecca".
Sina đau đầu vì không nghĩ ra đã nghe ở đâu. Nhưng nếu tìm Diệp Thiên Kì cô đã biết cô gái này là ai đến làm gì rồi.
"Nói chuyện ở đây không tiện hay tôi đưa cô tới nơi nào đó vừa uống nước vừa trò chuyện". Sina ngỏ lời mời Rebecca.
Trong quán nước Sina gọi phục vụ.
"Phục vụ".
"Cô muốn uống gì?" Sina quay sang hỏi Rebecca.
"Tôi uống Capuchino".
"Cho tôi một li Capuchino và một li Emericano".
"Dạ! Xin quý khách đợi một lát".
Thức uống nhanh chóng được mang lên. Khấy chiếc thìa trong cốc nhìn ra khung cửa sổ Sina vừa hỏi Rebecca.
"Cô tìm Diệp Thiên Kì làm gì!".
"Không dấu gì cô, có lẽ cô cũng rất có quyền lực ở Hải Vương nên tôi mới nói. Tôi thật sự có việc rất quan trong muốn gặp trực tiếp Diệp Thiên Kì". "Vòng vo tam quốc làm gì".
"Cô có thể giúp tôi gặp cô ấy không?".
"Tôi cũng chịu, đã lâu lắm rồi tôi không thấy cô ấy, cô ấy cũng không về tổ chức, tôi chỉ nghe nói trước đó làm nhiệm vụ gì đó bị thất bại giờ chết rồi cũng nên".
Sina khuôn mặt không hề giả chân, nói dồi không hề chớp mắt.
Rebecca nghe xong cúi mặt xuống, vẫn chưa có ý định bỏ cuộc.
"Vậy cô có biết ai thân thiết với cô ấy nữa không? Tôi thật sự rất cần gặp cô ấy bây giờ!".
Sina ngồi uống li Emericano tay vân vê theo thành cốc nghĩ thầm." Có biết tôi cũng không nói với cô".
Cô vẫn mở một nụ cười vô cùng xã giao thân thiện.
"Tôi cũng không thân lắm! Nhưng nếu chuyển lời được tôi sẽ giúp cô".