Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 65




Đợi kết quả xét nghiệm Phong như ngồi trên đống lửa. Tới khi cầm kết quả trên tay Phong rất khẩn trương. "Tỉ lệ 5.2%". Con số quen thuộc hiện lên trước mắt anh.

Anh ngẩn người một lát." Thì ra lão đại cũng biết rồi!".

Trả lại kết quả cho Thẩm Đông Phong, Phong rất mong chờ thái độ của anh.

Mi tâm anh nhíu chặt lại, trên trán nổi ba vạch đen, sự khó chịu hiện rõ nét trên khuôn mặt.

"Lão đại anh đừng hành động vội, hiện tại tâm trạng Rebecca vẫn chưa ổn định".

Nhìn Phong bằng ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Đông Phong như cắt lên da thịt anh khiến Phong lạnh hết cả sống lưng.

"Chú từ khi nào biết được chuyện này!".

Đứng thẳng lưng trả lời dõng dạc." Trước anh hai ngày ạ!".

"Sao chú không nói với tôi!".

"Chúng tôi muốn tìm hiểu rõ tất cả nên mới nói với anh".

"Chú còn biết gì nữa nói tôi nghe xem nào!". Gõ gõ tay xuống bàn Thẩm Đông Phong nhàn nhã đợi nghe Phong trình bày.

Không hề ngạc nhiên lắm với hành động của Phong vì đây chính là tác phong làm việc mà anh tao cho họ.

Thẩm Đông Phong muốn biết rốt cuộc là gì mà khiến Vũ dám nói với anh như vậy.

Anh biết rất rõ bốn người họ sẽ không làm việc gì vô cớ.

"Chuyện này tôi vẫn chưa xác minh". Phong vô cùng ngập ngừng.

"Cậu tự nói hay là để tôi giúp cậu nói!".

"Nhưng".

"Dài dòng". Thẩm Đông Phong mất kiên nhẫn.

"Lão đại! Anh không được... ừm!".

Trừng mắt với Phong, Thẩm Đông Phong thật sự lực bất tòng tâm, cái cảm giác ghét mà không làm gì được đang tràn đầy trong con người anh. Ánh mắt sắc lạnh dần chuyển sang cay ghét.

"Liên quan tới Diệp Thiên Kì". Phong cuối cùng cũng chịu nói.

Ánh mắt Thẩm Đông Phong dao động. Anh chuyển tầm nhìn khỏi người Phong nhìn vào khoảng không phía sau.

Phong tiếp lời." Nếu thằng bé đã không phải là con ruột của anh thì chắc chắn người phụ nữ đêm đó cũng không phải là Rebecca. Có lẽ đêm hôm đó đều là sự cố đối với hai người!".

"Nếu là có mục đích thì họ sẽ không rời đi và xóa mọi dấu vết như vậy. Quay lại trả thù cũng là chuyện dễ hiểu nên tôi đã điều tra theo hướng đó".

"Tra được vấn đề gì!". Cầm chiếc điện thoại lên Thẩm Đông Phong có cuộc gọi của Rebecca. Anh tắt màn hình nghe tiếp chuyện Phong đang nói.

"Sau đó một ngày tại khách sạn Thăng Hoa đã có một cái chết mà cảnh sát không hề tìm ra lí do thực sự. Ông ta cũng có mặt ở Mingnight club vào đêm hôm trước".

Nói đến đây Thẩm Đông Phong cũng biết tiếp theo Phong sẽ nói gì. Phong đã ám chỉ cái chết khác thường ấy liên quan đến Hải Vương, tổ chức đỉnh cao của vũ khí hiện đại, tiên tiến.

"Chuyện này có lẽ cô Diệp biết rất rõ! Nhưng trong thời gian tiếp xúc với anh hầu như chưa từng biết vậy!".

"Cô ấy không biết!". Thẩm Đông Phong dám khẳng định một điều. Anh đau đầu với một loạt sự kiện Phong vừa nói ra.

"Cậu ra ngoài trước đi, có phát hiện gì mới nói luôn với tôi!".

"Dạ".

Màn hình điện thoại nhấp nháy tin, có tin nhắn được gửi đến. Là Rebecca đã gửi tin nhắn cho anh.

"Bé con tỉnh lại rồi!". Anh vội cầm áo chạy tới bệnh viện. Tuy đã biết thằng bé không phải là con ruột anh nhưng tình cảm là thật.

Khi ở bữa tiệc, nó không được ai thừa nhận, ghét bỏ, giống như anh kho còn nhỏ bị coi là lập dị vậy.

Rebecca đang ngồi bên giường với thằng bé. Anh vô cùng nhẹ nhàng tiến tới.

"Ngủ rồi sao!".

"Ừm, ban nảy tỉnh một lát rồi lại ngủ tiếp!".

"Vậy là tốt rồi!".

Rebecca cùng Thẩm Đông Phong ra ngoài nói chuyện. Thấy sự lưỡng lự trong lời nói của cô Thẩm Đông Phong cũng không hề bắt bẻ. Cuốu cùng cô hỏi anh một câu.

"Nếu có một người lừa dối anh chỉ vì lòng ích kỉ và cố chấp của bản thân anh sẽ làm gì với họ nếu anh phát hiện ra".

"Sao tự nhiên lại hỏi vậy!". Thẩm Đông Phong có cảm tính rằng cô luôn muốn tìm cơ hội thú nhận với anh.

"Thì tự nhiên nghĩ ra như vậy. Ai bảo anh là Thẩm Đông Phong chứ!". Cười để xóa đi sự nghi ngờ nhưng Thẩm Đông Phong nhìn rõ được sự gượng gạo trong nụ cười ấy.

"Nếu mà người ta biết nhận sai thì anh cũng rất là thoải mái thôi. Nhưng hình phạt vẫn là nên cho họ một bài học thích đáng". Thẩm Đông Phong nói nửa đùa nửa thật.

Rebecca nhìn sắc mặt anh cũng được xoa dịu. Trốn tránh thực tế, Rebecca vào trong phòng bệnh.

Đứng bên ngoài nhìn Rebecca tỉ mỉ săn sóc cho con mình vô cùng ân cần, dịu dàng. Cô tự nói như nhủ với lòng.

"Con phải mau chóng khỏe lại có biết không. Mẹ xin lỗi!".

Rời đi Thẩm Đông Phong nghĩ rất nhiều về câu nói của cô. Đúng là cô đã khiến tôn nghiêm của chính bản thân anh phải mềm yếu một lần khi thấy tình yêu mà cô dành cho con mình.

Cô thấy mình đã nợ chính con của mình, lợi dụng nó chỉ vì sự ích kỉ nên mới hối hận như vậy.

Anh rất mong chờ ngày cô tự thú nhận với anh trước. Nhưng anh không có nhiều thời gian nữa. Đợi thêm vài ngày nữa anh sẽ xử lí.