Đồng Ái Nhã phản kháng:
"Vậy thì kiếp sau mình sẽ đợi anh ấy ở Cô Tô Lam Thị hoặc đứng trên đỉnh " Lạc Dương đợi nắng Hà Nam" như nàng Tô Thị đứng chờ chồng vậy. Cho tới bao giờ anh ấy xuất hiện"
" Đỉnh Lạc Dương đợi nắng Hà Nam. Hà Nam có biết Lạc Dương đâu mà tim. Tớ chỉ nghe nói Nại Hà có thể đợi Vi Vi ở đỉnh Lạc Hà chưa nghe phiên bản nào nói có người trùng phùng trên đỉnh Lạc Dương cả"
"Thế còn cậu thì sao không có ý định gì sao"
"Mình kinh nghiệm thương trường kém cỏi không có kinh nghiệm. Không biết Đồng tiểu thư có ý kiến gì hay để thoát kiếp hoa lục bình của mình không. Với lại mình thích mấy hoạt động thiết thực một chút không như ai đó".
"Hành động thiết thực sao! Được Thôi tớ thấy cậu cũng thuộc phái hành động nên việc này không khó. Chiêu này gọi là "Trèo tường bắt gặp tình yêu". Nhân sinh chắc chắn sẽ gặp được nhau".
" Được không đó!"
"Chiêu này mà hiệu nghiệm thì..... "
Diệp Thiên Kì gian xảo nhìn Đồng Ái Nhã.
Đồng Ái Nhã nhảy cẫng lên giơ hai tay lên trời thề thốt giọng nói chắc như đinh đóng cột:
" Mình cam đoan hiệu nghiệm. Cậu thấy Khúc Đàn Nhi với Mặc Liên Thành chưa? Hạnh phúc quá còn gì! Mà ánh mắt của cậu là có ý gì đây"
" Xem ra Bo Điềm của cậu không giữ được thật rồi! Cậu biết vì sao không?"
-"Tại sao chứ!"
Mặt Ái Nhã nổi ba vạch đen khó hiểu nhìn Diệp Thiên Kì
"Bởi vì Ngụy Vô Tiện đã trèo tường haha. Thôi không đùa với cậu nữa đi làm bữa sáng đi tớ đói rồi"
"Thật là đã đũa mốc còn đòi chòi mâm son. Cậu lại ra lệnh cho tớ đấy à! Đợi bao giờ có cơ hội tớ sẽ nấu chín con ếch xanh nhà cậu".
Đồng Ái Nhã bực tức nói.
"Vậy thì " Dư sinh xin chỉ giáo nhiều hơn. Dạ vâng! Ai mà bằng cậu chứ, văn chương lai láng"
\\\\\\☆☆\\\\\\
"Thưa ngài! Chiếc xe của ngài đã được sửa và kiểm tra toàn bộ, mọi thứ đều được kiểm tra một cách kĩ lưỡng, tất cả đều an toàn ạ".
"Tôi biết rồi! Cất vào tầng hầm đi! Trong hội đua xe lần tới tôi sẽ dùng tới nó".
Một giọng nói trầm thấp nam tính vang lên. Vốn dĩ thi thì vẫn như thường lệ nhưng năm nay đối với anh có một sự mong ngóng đặc biệt. Có lẽ cuộc đời anh sẽ được mở ra một trang mới.
Anh ngồi tựa lưng vào ghế quay ngược với hướng sáng dưới căn phòng.
\\\\\\☆☆\\\\\\
* Ngày diễn ra cuộc thi:
"Đồng Ái Nhã cậu đã sẵn sàng chưa"
Hôm nay cuộc thi diễn ra. Vòng sơ loại này cứ 1 đấu 20 người. Khi thắng cuộc vòng loại sẽ vào thẳng vòng chung kết. Và cuối cùng là 1 đấu 10
"Còn mười giây để cậu chạy từ trong nhà ra"
"Tớ chuẩn bị xong rồi. Let's go".
Đồng Ái Nhã chạy ra xe
"Sớm năm giây"
"Cậu mang theo laptop làm gì chứ?"
"Rảnh rỗi không có việc gì làm nên xem qua các đối thủ xấu số của ngày hôm nay thôi. Í thú vị đó hôm nay có sự tham gia của anh chàng độc thân hoàng kim ông trùm của tổ chứa mafia của Bắc Mĩ. Nếu không nhầm đây là vua tốc độ".
"Xưa rồi! Tớ đã biết từ lâu"
"Xem ra tớ lại tối cổ rồi!
Tại trường đua không khí vô cùng náo nhiệt. Những chiếc xe đua lần lượt vào vị trí chờ xuất phát. Với Diệp Thiên Kì vòng đầu tiên thuận lợi qua cửa mà không mất tí sức lực nào. Tiến thẳng vào vòng chung kết.
"Thiên Kì đúng như dự đoán".
"Chuyện gì? Có vấn đề gì sao".
Đồng Ái Nhã nghiêm túc đăm chiêu phân tích vấn đề:
"Vòng sau sẽ không dễ vậy đâu. Cậu thấy chiếc Bungati màu đen bên đó không?"
"Tớ biết đó là ai. Cậu không cần review cho tớ đâu"
"Tớ chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cậu thôi!"
* Đằng này.
"Ây bên đó là đối thủ nặng kí đó. Nghe nói là đại mĩ nữ cành vàng lá ngọc. Câu nương tay với người ta một chút không thì cánh hoa tổn thương đấy".
"Hôm qua cậu ăn phải bả chó à! Phụ nữ là quần áo. Bạn bè là chân tay. Có quần áo rồi cậu liền chặt đứt chân tay sao".
Thẩm Đông Phong nói mặt không đổi sắc.
"Tớ chỉ nói vậy thôi cậu phản ứng làm gì dữ dội vậy. Cuộc thi bắt đầy rồi kìa".
"Hai mắt của tớ vẫn còn nhìn thấy"
" Xin chào tất cả các bạn. Hoan nghênh các bạn đến với cuộc thi F1. Sau đây chúng ta cùng trào đón mười tuyển thủ đã lọt vào vòng chung kết ngày hôm nay. Và giờ đây hãy cùng tôi đếm ngược thời gian
5
4
3
2
1 ...
Bắt đầu
Sau khi tiếng còi vang lên 8 tuyển thủ lao đi như tia chớp riêng hai tuyển thủ vẫn đứng bất động khiến mọi người không khỏi ngơ ngác. Những người cá độ đặt hi vọng rất nhiều vào hai tuyển thủ. Họ không ngừng lo lắng bồn chồn hò reo nhốn nháo. Tưởng họ gặp phải vấn đề gì về xe nhân viên dử chữa của cuộc thi định tiến tới. Đúng lúc đó cả hai chiếc xe nhấn chân ga cùng nhau lao đi như xé gió lao về phía trước. Sau vài giây chỉ còn lại bụi mù cuốn theo làn gió, mất hút trong khoảng không. Chỉ sau một đoạn đường họ đã bỏ lại tất cả các đối thủ phía xa.