Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 47




Anh đen mặt

"Cơ thể tôi ốm yếu hay không em biết sao!". Anh cao ngạo bá đạo nói.

"Phải hay không kiểm tra là hiết thôi!". Cô ôm lấy cổ anh dùng ánh mắt mê hoạc của mình nhìn thẳng lấy đôi mắt sâu hút ấy. Anh nhìn cô như bị cuốn vào cả khoảng không vũ trụ rộng lớn, hô hấp bắt đầu khó khăn. Anh cúi người định hôn cô thì bị cô đẩy ra.

"Nhịp tim đập rất nhanh, nhiệt độ cơ thể cũng nóng dần, đây là phản ứng của cơ thể bình thường khi gặp sự kích thích."

"Em đều làm chuẩn đoán vật lí bằng cách này sao!"

"Đúng vậy!"

"Với bao nhiêu người rồi!"

"Anh hỏi làm gì! Một người, hai, ba, bảy,...à không mười. Tóm lại là nhiều quá không nhớ nổi!". Cô tỏ vẻ bất lực.

Cường độ máu lên não của Thẩm Đông Phong đã đạt mức cực hạn. Người phụ nữ này cứ như vậy mà chọc tức anh một cách tự nhiên.

Sau khi đi công tác về đến nhà anh tính ngó lơ cô tiếp, ai ngờ tới bóng dáng cũng không thấy đâu. Cô như hơi nước bốc hơi khỏi nhân gian vậy, đã đi là không còn chút tăm hơi nào.

Trong nhà không ai thấy cô, chỉ biết tối qua cô còn ở lại. Anh đã tìm khắp nơi trong căn cứ nhưng cô cũng chỉ xuất hiện vào tối hôm qua. Máy quay an ninh cho thấy cô đã ra ngoài từ rất sớm.

Anh gọi tới cháy máy cũng không có người nghe. Thẩm Đông Phong còn tưởng cô giận anh nên về Đông Á ai dè lại là tới Iran.

Cầm máy sấy tóc lên xì cho tóc khô vừa nói:

"Anh không phải tới đây vì công việc chứ!".

Nằm xuống giường thật tự nhiên, đôi chân dài vắt chéo nhau anh điềm đạm.

"Tôi tới để chơi giống em không được sao".

"Nếu anh có ý ở lại qua đêm thì đi thuê phòng đi, nhìn nơi này giản dị vậy thôi nhưng tối đến cũng sẽ hết phòng đó!"

"Tôi rất thích phòng này!"

"Không được!"

"Có gì mà không được chứ! Trai chưa vợ gái chưa chồng bình thường mà!".

"Nam nữ thụ thụ bất tương thân anh không biết sao? Người khác khi nhìn vào sẽ có những ý nghĩ khác đó!".

Anh nhìn cô gian xảo trong anh mắt. Cô rụt người ôm chặt lấy ngực mình.

"Em có thể có tư tưởng tiến bộ một chút không! Xã hội phong kiến ngày xưa mới vậy nhưng đã bị lật đổ từ lâu rồi!"

"Xã hội chủ nghĩa độc lập vẫn còn kẻ háo sắc!".

Một thời gian dài sau khi quen anh miệng lưỡi của cô cũng được nâng cấp rồi! Đây chính là công lao của anh nên cô chỉ "trả bài" thôi.

Anh tỏ ra chẳng có gì, lời nói của cô như gió thoảng qua tai vậy. Cởi áo khoác ném lên giường, xắn tay áo lên anh đi vào trong rửa mặt.

Diệp Thiên Kì vô cùng phẫn uất nhưng cũng không thể làm gì. Anh rửa mặt xong đi ra liền bị cô ném áo khoác vào người.

"Anh tự xuống đó mà thuê phòng".

"Giờ đã muộn rồi không phải em nói sẽ hết phòng sao!"

"Anh không đi làm sao biết. Tóm lại đừng có ở đây là được".

Anh gật đầu tán thành.

"Cũng đúng! Vậy em đi với tôi đi!". Đúng là được voi đòi tiên mà, nhưng vì để tránh anh dở trò cô đành chấp nhận.

Xuống dưới đó cô nói một tràng tiếng anh hỏi người lễ tân.

"Anh cho tôi thêm một phòng đơn nữa!"

"Xin lỗi cô đã hết phòng trống rồi. Ban nãy chồng của cô hỏi tôi nghĩ rằng hai người không thuê thêm phòng nên đã cho thuê rồi!"

"Chồng sao!" Cô tròn mắt luống cuống phủ định. Còn chưa kịp giải thích thì Thẩm Đông Phong nhếch mày đắc ý.

"Vợ à em đừng đuổi anh ra ngoài nữa mà!". Nghe xong câu này hiểu lầm càng được thắt chặt hơn không thể gỡ được. Cô giậm mạnh múi giày của Thẩm Đông Phong, anh vẫn cười ôm chặt lấy vai cô. Cô quản kháng nhưng không thành, anh cúi xuống nhìn cô cười trìu mến.

"Tối nay mặc em đánh chém". Lễ tân cúi xuống miệng không ngừng cười. Tưởng rằng có thể đuổi anh ai ngờ lại tự cầm dây trói mình.

Về phòng Thẩm Đông Phong tiếp tục mặt dày ở lại. Ném gối cho anh cô chỉ sang chiếc ghế dài.

"Anh ngủ bên đó đi!"

"Tôi sẽ không ngủ được nếu không ngủ trên giường". Biết không có tác dụng nên Diệp Thiên Kì giật gối từ tay anh sang đó nằm xuống.

"Tôi sẽ xử anh thật nếu anh còn giám làm phiền tôi!"

"Cảm ơn!"

Anh đắc ý đi tắm, tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh vang vọng. Anh quay ra thì cô đã thiếp đi.

Nhìn cô anh khó hiểu? Nói là làm thật, cô ngủ trên chiếc ghế dài ngon lành.

Anh ngồi xổm xuống bên ghế nhìn người con gái gần trong gang tấc khiến anh nóng lên. Làn mi dài khép chặt, khi ngủ khuôn mặt cô vô cùng hiền dịu không như khi còn thức. Vén mái tóc vương trên mặt cô ra anh ngắm thật lâu.

Suốt những ngày qua để thời gian trôi qua như vậy thật lãng phí nhưng chuyện anh muốm vẫn chưa được rõ ràng. Anh còn quá nhiều khúc mắc, điều anh cần là câu trả lời từ Rebecca.

Anh không chắc rằng cô có từng xảy ra quan hệ với anh chỉ vì không bài xích cô. Anh rất muốn thẳng thừng với cô chuyện này nhưng sẽ vô cùng nghiêm trọng nếu sự việc khác đi.