Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 43




Buổi tối đó tại khu biệt thự của Zonathalt cả khuôn viên vô cùng nhộn nhịp. Những ngọn đền nêon phản chiếu lên bầu trời sáng rực cả một khoảng.

Lúc này cả trong khuôn viên cùng khuôn viên đã chật kín người. Tất cả mọi người đều là những khét tiếng trong thế giới ngầm hay trên thương trường. Tổ chức của ông ta sống dưới bộ mặt là tập đoàn đá quý lớn, nhưng đó chỉ là công vụ rửa tiền.

Nhưng kẻ ở đây đều là người có thân phận. Không là con ông cháo cha cũng là các tiểu thư, công tử nhà giàu tuyệt đối không có sự pha trộn.

Nơi đây muốn ra vào cần được kiểm tra thật kĩ lưỡng. Đầu tiên cần có thiệp mời sau đó là cổng an ninh. Mọi vũ khí đều sẽ bị phát hiện nếu bước qua cửa kiểm tra.

Thẩm Đông Phong tới bữa tiệc khiến ai cũng phải ngước mắt nhìn. Điều khác là lần này anh mang theo một mĩ nữ vô cùng ngọt ngào nóng bỏng.

Một cô gái phương Đông có một thân cao chừng mét sáu lăm, thân hình vô cùng cân đối, đôi chân dài với chiếc eo thon khiến bao người nuốt nước bọt.

Cô được Thẩm Đông Phong ôm eo đi vào. Cô tự nhiên khoác tay nhanh vô cùng thanh lịch.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy bó sát, xẻ tà để lộ đôi chân dài. Mái tóc được cô bên ra đằng sau, cô chỉ trang điểm nhẹ mà cũng khiến bản thân vô cùng nổi bật.

Cùng anh bước vào, Phong và Vũ đi trước để đưa thiệp mời. Xem xét một cách kĩ lưỡng người phục vụ dẫn đường đi vào trong.

Thân phận của người được mời đều được kí hiệu riêng biệt, điều đó giúp người phục vụ có thể nhận định và chỉ dẫn tới nơi riêng biệt.

Qua cửa an ninh Phong, Lôi, Vân bị dữ lại. Thẩm Đông Phong nhàn nhạt cất tiếng:

"Họ là người của tôi!"

Người kiểm soát nhìn con dấu dát vàng đó của anh thì không dám ý kiến gì nữa cho thẳng vào.

Trong đại sảnh những chùm đèn pha lê đầy màu sắc lung linh. Những bàn tiệc chạy dài chứa đầy thức ăn, toàn là sơn hào hải vị. Đồ vật trưng bày trang trí đều là những sản vật quý giá từ bốn phương tụ về, có những thứ Diệp Thiên Kì còn chưa thấy bao giờ.

Mọi người đều ngồi vào bàn tiệc với vị trí đã được sắp xếp sẵn. Thẩm Đông Phong được xếp cùng bàn với Zonathant.

Vốn dĩ Diệp Thiên Kì định sẽ cùng Phong và Lôi Vũ ngồi một bàn nhưng lại bị anh ôm tới ngồi cùng mình.

Rebecca thấy Thẩm Đông Phong là mắt sáng lên. Zonathalt biết con gái mình vô cùng thích anh rất nhiệt tình tiếp đón.

"Thẩm lão đại, không ngờ rằng tôi có vinh dự để tiếp đón anh".

"Không tới là thất lễ rồi!"

Hai người bắt tay với nhau. Rebecca đứng cạnh cha mình lạnh lùng liếc nhìn Thiên Kì, rồi quay sang phía Thẩm Đông Phong, trong tíc tắc ánh mắt đã trở lên rạng rỡ: “Anh Đông Phong".

Giọng nói ngọt ngào, dáng người quyến rũ của cô ta trong bộ váy dạ hội bó sát lộ rõ cơ thể hoàn mỹ, càng khiến người khác phải liên tưởng.

Nhìn phần bụng của Rebecca Diệp Thiên Kì thấy là lạ nhưng không biết vấn đề ở đâu. Nhưng vấn đề đó nhanh chóng bị cô bỏ qua.

Cô ta nhanh chạy tới định ôm lấy cánh tay Thẩm Đông Phong nhưng bị anh né tránh. Thấy được sự khó chịu cha của cô nhanh chóng rời sự chú ý.

"Rebecca không được vô lễ, khiến mọi người chê cười"

Cô ta giận dỗi.

"Dạ!"

Hôm nay Zonathalt đã cảm thấy rất lạ khi bên cạnh vị lão đại đây là một mĩ nữ người phương Đông.

"Cô gái đây là!" Ông ta chỉ Diệp Thiên Kì hỏi. Thẩm Đông Phong ôm lấy eo cô nhìn ông ta trả lời không suy nghĩ.

"Người của tôi!"

Rebecca nhìn Thiên Kì như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô bóp chặt đôi tay ngọc ngà của mình khiến nó đỏ ửng lên.

Đã đến lúc dự tiệc mọi người đều đã vào vị trí, mọi người đều ngồi vào bàn. Lúc dùng bữa Rebecca chen chân ngồi giữa cô và Thẩm Đông Phong.

Cô chẳng bận tâm mấy thứ này nêm mặc kệ. Hiện tại cô chỉ thấy được sự bất thường của bữa tiệc này. Quả thật không có gì là đơn thuần.

Phía dưới gầm bàn là máy nghe lén, dưới những xe đồ ăn là súng ống, bên trên những lọ hoa là máy ghi hình cỡ nhỏ.

Tuy lúc vào cửa mọi người đã được kiểm tra kĩ lưỡng nhưng với những vũ khí mà cô dùng đương nhiên chẳng hề hấn gì. Bữa tiệc vô cùng tẻ nhạt, dạ dày của cô cũng không tiêu hóa nổi mấy thứ đắt giá này.

Điều Diệp Thiên Kì quan tân là bao giờ mới đến tâm điểm của bữa tiệc. Thẩm Đông Phong chỉ ngồi trầm lặng. Anh cũng không động đũa mà chỉ uống chút rượu vang. Rebecca không ngừng thao thao bất tuyệt gắp thức ăn cho anh liên hồi.

"Anh Đông Phong lâu rồi mới gặp lại trông anh gầy hơn nhiều quá!"

"Phải nói là cô đi quá vội vàng và không hề trở lại chứ!"

Bị bắt trúng thóp Rebecca biết anh đã biết được gì đó nên vô cùng lo lắng.

"Tại vì em có chút vấn đề về sức khỏe nên mới!"

"Lúc trước ốm rồi vẫn một mực đòi tới Trung Đông còn gì!"

"Lúc đó có phải đã làm phiền anh nhiều không?"

"Biết là tốt".

Nghe cuộc trò chuyện nhàm chán của hai người Diệp Thiên Kì tới muốn buồn ngủ.